Chương 8 : Duyên.
Minh dừng trước cổng căn nhà số 10 hồi lâu, trong nội tâm hắn bắt đầu không ngừng đấu tranh nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhẹ ấn chuông cửa.
Thế giới thay đổi, hắn đã không còn là con trai của bố mẹ mà biến thành Cao Thanh Minh, con trai cục trưởng cục quản lý xuất nhập khẩu Cao Đức Cẩm.
Thân phận hắn thay đổi vậy biết đâu thân phận của cha mẹ hắn cũng thay đổi ?.
Ví như cha mẹ hắn là tỷ phú nào đó thì sao ?.
Dẫu biết khả năng rất nhỏ, phi thường nhỏ nhưng Minh vẫn ấn chuông cửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này mỗi phút mỗi giây với Minh như kéo dài cả thế kỷ, cho đến khi . . . cửa trong nhà mở ra.
Đây là một căn biệt thự rộng hơn trăm mét vuông, từ cửa sắt bên ngoài nhà có thể nhìn vào mảnh sân lớn nối thẳng cửa chính.
Theo cửa chính mở ra, một người phụ nữ dần dần xuất hiện trước mắt Minh.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, lòng Minh lạnh lại.
Đây là một người phụ nữ ngoài 30 hoặc gần 40 gì đó, bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn có vài phần tư sắc cùng phong vận nhưng . .. đây không phải mẹ hắn.
“Cháu tìm ai ?”.
Người phụ nữ nhìn thấy Minh, nàng không khỏi nhìn kỹ Minh mấy giây sau đó mới mở cửa ngoài, cười mà hỏi hắn.
Không thể không nói, dung mạo của Minh rất dễ cho người lớn tuổi cảm giác được đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đàng hoàng.
Minh nghe thấy đối phương hỏi vậy, hắn giả vờ ngập ngừng một chút sau đó hỏi.
“Dạ cô, đây có phải nhà bạn Hương không ạ ?”.
Minh dù sao cũng là người từng trải, hắn suy nghĩ rất thoáng.
Nếu ấn chuông mà người xuất hiện không phải cha mẹ hắn thì hắn làm thế nào ? cái này cũng không có gì phải suy nghĩ, chỉ cần giả vờ tìm sai nhà là được.
Nói bừa một cái tên ra, đợi đến khi đối phương xác nhận không phải thì nhận lầm sau đó rời đi mà thôi, không có gì to tát.
Về phần tại sao lại hỏi cái tên ‘Hương’ ? đấy là bởi . . . đây là tên người ấy.
Minh nào ngờ được, theo hắn hỏi cái tên này người phụ nữ lại nhìn Minh chăm chú hơn, sau đó hỏi ngược lại Minh.
“Cháu với Hương là bạn học hả ?”
“Cái Hương ở nhà đấy, để cô gọi Hương cho cháu nhé, cháu tìm Hương có việc gì không ?”.
? ? ?
Trong đầu của Minh lúc này lập tức xuất hiện ba dấu ‘???’ đầu óc của hắn có chút không theo kịp tiết tấu của đối phương nhưng mà hắn vẫn chấn định, thản nhiên nói.
“Dạ cô, cháu tìm Hương có chút việc ạ”.
Minh chỉ thoáng suy nghĩ mà thôi, vẫn là không có gì to tát.
Trùng tên . . . không hiếm gặp.
Đợi cô gái tên Hương kia đi xuống, lại xác định nhầm tên là được, vẫn có thể rời đi.
Minh nói xong, người phụ nữ kia rất hiền hoà mà trả lời hắn.
“Cháu đợi cô một chút, cô gọi cái Hương xuống”.
“Hay cháu vào nhà cô ngồi một lát ?”
“Dạ không, cháu ở ngoài này là được ạ, cháu đưa đồ cho bạn ấy rồi về nhà luôn ạ”.
Theo hai người kết thúc trò chuyện, nữ nhân đi vào trong nhà gọi con gái.
Nhìn theo bóng lưng nữ chủ nhà rời đi, trong lòng Minh rất nhanh nghĩ đến rất nhiều thứ khác.
Hắn cũng không quá quan tâm đến con gái của gia đình này đi xuống dù sao bất kể là ai chỉ cần nói nhận nhầm là được rồi.
Minh đang suy nghĩ, suy nghĩ . . . phải chăng gia đình hắn chưa chuyển đi ?.
Trước đây gia đình hắn ở phường Quán Thánh nằm ngay tại phạm vi quận Ba Đình, hoàn toàn có thể coi là trung tâm Hà Nội thậm chí rất gần nhà họ Cao dù sao nhà họ Cao tại thế giới này ngụ tại đường Phan Đình Phùng.
Minh đi về Tây Hồ chủ yếu bởi thời điểm này ở thế giới kia nhà hắn sớm chuyển về đây gần 10 năm, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều nhưng biết đâu tại thế giới này gia đình hắn vẫn chưa bán nhà đây ?.
Lòng của Minh vốn đang lạnh lại bỗng trở nên nóng hơn bao giờ hết, hắn lại có hy vọng.
“Trước hết đi qua nhà cũ của bác cả, nhìn xem có gia đình bác cả xuất hiện hay không sau đó vòng về Quán Thánh”
“Chỉ hy vọng . . . thế giới này có cha mẹ ta”.
Minh ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, mà cũng bởi hắn quá mức tập trung suy nghĩ mà hắn không để ý có một thiếu nữ đang hiếu kỳ đánh giá hắn.
“Cậu là ai ?”.
Thấy vẻ mặt Minh tràn đầy thất thần, thiếu nữ rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng.
Nàng đang ở trong phòng mình đọc sách, tự nhiên nghe mẹ nói có bạn bè đến tìm mình cho nên rất nhanh đi ra cổng chính nhưng khi đến nơi, nàng cũng không nhận ra cậu trai trẻ trước mặt là ai.
Nghe âm thanh khác lạ vang lên, Minh rất nhanh nhìn về phía đối phương để rồi . . . hắn lại một lần nữa ngây người.
“Hương ?”.
Từ này ở trong cổ họng của Minh bật thốt ra, nhịp tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn.
“A ? cậu biết mình ? nhưng mà mình không biết cậu”.
Hương nghe Minh gọi tên thì lấy làm lạ lắm, nàng thật sự không nhận ra Minh.
Minh mấp máy môi, hắn nhìn chằm chằm vào cô thiếu nữ trước mặt, nhất thời trong lòng Minh trở nên tương đối loạn.
Vì cái gì cô ấy xuất hiện ở đây ?.
Đây là nhà cũ của hắn kiếp trước, việc không nhìn thấy cha mẹ mình xuất hiện khiến Minh thất vọng ghê gớm nhưng cũng nằm trong suy nghĩ của hắn, hắn dù sao là người trưởng thành, có rất nhiều việc đã sớm hiểu.
Thế nhưng mà . . vì sao Hương lại ở đây ?.
Kể cả thế giới này thay đổi thì cũng không trùng hợp như vậy chứ ?.
Nhìn thấy Hương, trong lòng Minh xuất hiện rất nhiều hình ảnh không nên có.
Hắn gặp cô ấy lần đầu khi nào ?.
Minh nhớ đấy là năm 2001, năm đó hắn vào lớp 10 hay đúng hơn là học lại một năm, cũng thành công chuyển từ chuyên toán khối A sang chuyên văn khối D.
Hương kém Minh một tuổi, hắn 84, người ta 85.
Lúc đó Minh vẫn chưa từ trong bóng tối hoàn toàn đi ra ngoài, thời điểm đó hắn cũng không để ý đến bạn bè cùng trang lứa.
Thế giới quan của hắn là sách, là những thế giới mà chính hắn tưởng tượng ra, là những cuộc hành trình bất tận trong từng trang sách mà không phải thế giới thực ngoài kia.
Minh tự tạo ra một thế giới của riêng hắn, chỉ thuộc về hắn nhưng . . . Hương thành công bước vào thế giới này của hắn.
Nguyên do vì sao ? nguyên do cũng rất đơn giản, người ta đủ xinh đẹp.
Năm đó Minh mới 17, có rất nhiều lý do ngây ngô mà nhiều năm sau hắn nhìn lại cũng không có cách nào giải thích.
Hắn chỉ nhớ năm đó, hắn bị một nụ cười làm cho xao xuyến, một nụ cười làm cho tương tư suốt những năm tháng cấp 3.
Hắn bắt đầu chú ý người ta nhiều hơn, để ý người ta nhiều hơn, theo dõi người ta nhiều hơn sau đó . . . thầm tương tư thôi.
Uống nhầm một ánh mắt – cơn say cả đời người.
Người trao có nửa nụ cười mà ta mất cả cuộc đời để quên.
Trong tương lai, Minh cũng không phải chưa gặp qua nữ nhân xinh đẹp nhưng không ai có thể vượt qua Hương ở trong lòng hắn bởi nàng tiến vào trái tim Minh thời điểm hắn mềm yếu nhất, hắn ngây ngô nhất.
Kiếp trước, Minh ẩn cái thứ tình cảm kia vào sâu trong lòng, hắn cũng không đi theo đuổi người ta, càng không đi tỏ tình.
Ban đầu có lẽ là vì tự ti, sau này là bởi hắn còn có cuộc sống của chính mình, có guồng quay công việc, có những đam mê riêng.
Thời gian có thể xoá nhoà đi tất cả bao quát những kỷ niệm tưởng như khó phai nhất.
Ngay cả ngày cưới của Hương, Minh ngày hôm đó cảm thấy lòng mình có phần chua chát sau đó hắn trở về nhà mượn rượu giải sầu nhưng đây cũng không phải to tát, cũng không phải không thể qua.
Đắng một chút mà thôi, đời trước hắn ăn không ít đắng, làm gì đến mức không qua được ?.
Uống chút rượu, say giấc nồng, tỉnh giấc cũng là lúc nên tỉnh mộng, trở về với thế giới thực tại mà thôi.
Hắn nào ngờ uống chút rượu xong hắn lập tức xuyên đến thế giới này đã thế . . . người quen đầu tiên mà hắn gặp ở thế giới này lại là Hương ?.
“Này, bạn gì ơi ?”.
Hương ở trước mặt Minh, nàng xoa xoa bàn tay trước mắt hắn thậm chí khi nhìn bộ dạng của Minh, Hương không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười giòn vang giữa cái tiết trời cuối hạ đầu thu, giữa cái nắng dịu dàng cùng từng cơn gió mùa thu nhè nhẹ.
Minh xin thề, lúc này khi những tia nắng chiếu qua khe cửa nhà Hương, chiếu lên người nàng cùng với vài sợi tóc dài nhẹ rung đông trước gió, trái tim của hắn một lần nữa rung động, một lần nữa đập liên hồi.
Kiếp trước có lỡ hẹn, kiếp này gặp lại liệu có được bên nhau ?.
Một câu văn trong Bộ Bộ Kinh Tâm đột nhiên hiện lên trong đầu Minh sau đó hắn cũng nhoẻn miệng cười.
Có những người sinh ra là để lướt qua nhau, có những người dù đi xa mấy cũng vòng trở lại.
Lần này có thể nắm tay người ta cùng dạo bước trên đường hay không ?.
Cái này . . . ai biết được.