Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 9: Cô Độc.




Chương 9 : Cô Độc.
Duyên.
Một chữ duyên này tuyệt không thể tả nhưng Minh biết đây chưa phải lúc.
Hắn cười với Hương sau đó rất thản nhiên hơi cúi đầu, xin lỗi người ta.
“Xin lỗi cậu, mình nhận nhầm người”.
Minh nhẹ cúi đầu xin lỗi Hương xong liền quay xe đạp điện đi thẳng, để lại Hương không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nàng từ cửa ra vào nhìn theo bóng lưng Minh rời đi, ánh mắt xuất hiện đầy vẻ hoài nghi.
“Người kỳ quái”.
Hương tự nói sau đó rất nhanh khoá cửa lại, tiếp tục trở về phòng đọc sách.
Đối với nàng thì việc này cũng không to tát gì, đơn giản chỉ là nhận nhầm người mà thôi nhưng thiếu nữ cũng không biết chỉ một thoáng gặp nhau thôi nhưng cũng đủ để nàng sinh ra ấn tượng với Minh.
Cao Thanh Minh hay đúng hơn là bản thân Minh xác thật rất đẹp trai dù sao dung mạo cả hai giống hệt nhau, khác biệt chỉ là khí chất.
Cao Thanh Minh đang tuổi thanh xuân ngập tràn sức sống hơn nữa cũng tương đối để ý ăn mặc của chính mình ai bảo hắn là quý tử nhà họ Cao, ăn chơi nổi tiếng khắp cái đất Hà Thành này ?.
Mà Minh tuy giống hệt Cao Thanh Minh nhưng hắn tự bế hơn đối phương nhiều, cho người ta cảm giác ‘cự người ngàn dặm’ có phần khó gần.
Bất kể là loại khí chất nào thì có một sự thật không thay đổi đấy là hắn đẹp trai.
Giàu có thể làm giả nhưng đẹp trai thì giả không được.
_ _ _ _ _ _
Minh đi trên trước xe đạp điện có điều hắn cũng không có vội vã trở về ‘phố’.
Dựa theo ký ức của bản thân cùng với việc hỏi đường người xung quanh, Minh cứ như vậy phóng xe ra bãi đê sông Hồng.
Nơi đây cũng là một miền ký ức của hắn, chỉ thuộc về hắn.
Trước đây hắn xem phim, hắn thấy người ta nếu có chuyện buồn gì hay bực bội gì thì đi đến một nơi thật cao sau đó hét toáng lên để giải toả nỗi lòng.
Hắn cũng rất muốn học người ta nhưng mà ở Hà Nội biết tìm nơi nào như thế ? cho nên Minh chọn phương án thiết thực cùng kinh tế hơn, hắn chọn ngắm sông Hồng.
Từ trên con đê sông Hồng có thể nhìn thấy bãi sông Hồng, nhìn thấy từng chiếc thuyền trở hàng trên sông.
Theo kinh nghiệm của Minh, ngắm sông Hồng mua này là đẹp nhất bởi đây là lúc ‘mẫu hà’ của khu vực miền Bắc trở nên bình yên nhất.
Khoá cổ xe đạp điện lại, Minh cứ như vậy khoanh chân ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
Hắn cũng không nghĩ cái gì cao siêu, chỉ đơn giản để cho lòng mình bình tĩnh lại mà thôi.
Mỗi lần nhìn khung cảnh trước mặt, Minh đều có thể tìm đến sự bình yên.

Thả tâm hồn theo chiều gió, thả trí tưởng tượng mặc sức bay lượn nơi trời cao, cứ thế lòng Minh dẫn dần trở nên bình yên đến lạ.
Đợi cho lòng hắn bình tĩnh lại, Minh mới lại quay người lên xe đạp điện rời khỏi bãi sông Hồng.
Nghĩ cũng lạ, hắn kiếp trước sống đến 35 tuổi, vốn đã là người trưởng thành nhưng không ngờ lại có ngày xao xuyến đến mức không lái được xe, phải ngồi lại tĩnh tâm một lúc mới có thể lên đường.
Tiếp tục vững tay lái dựa theo con đường đã hoạch ra trước mắt của Minh.
Đầu tiên là hắn đi qua nhà bác cả.
Con đường đã thay đổi nhiều lắm, so với ký ức trước đây của Minh thì cũng chỉ có thể trùng hợp 5 phần nhưng bằng vào 5 phần này cũng đủ rồi.
Không lâu lắm, trước mặt Minh lại là một cổng sắt màu xanh nằm trong con ngõ.
Nơi này . . . kiếp trước . . . có lẽ là nhà bác cả hắn.
Hắn phải dùng từ ‘có lẽ’ là bởi hắn không chắc.
Đứng trước cổng sắt, Minh gãi đầu gãi tai một chút tại trước cửa nhà không có chuông.
Trên thực tế thì đại đa số các gia đình ở Việt Nam giai đoạn này đều không lắp chuông cửa.
Hắn cứ như vậy dùng tay gõ vào cửa sắt, ở bên ngoài gọi vọng vào.
“Có ai ở nhà không ạ ? có ai ở nhà không ạ ?”.
Minh gọi hai tiếng sau đó cũng không lại gọi tiếp mà bắt đầu chờ đợi, ở trong đầu cũng bất giác nghĩ về nhà bác cả.
Nhà bác cả . . . cũng không hạnh phúc gì, bác cả có ba đứa con.
Đứa lớn thì nghiện ngập, chị hai thì mất sớm, đến con trai út thì sinh ra đã mắc bệnh tim.
Nhà bác cả gặp rất nhiều sóng gió, cũng may có mẹ cả của Minh gồng gánh gia đình này, bản thân mẹ cả . . . thực sự rất giỏi.
Tuy là trưởng họ nhưng Minh chưa từng đánh giá cao bác cả của hắn, trong mắt hắn bác cả là người đàn ông gia trưởng, thích dạy đời nhưng về bản chất . . . chỉ bám váy vợ.
Nói đạo lý thì nhiều lắm, cũng cực kỳ kỹ tính, thích chỉ bảo người khác lắm nhưng bác cả vốn không có nghề nghiệp ổn định, chỉ ở nhà làm chút việc vặt cùng với ghi lô đề mà thôi.
Cái gia đình này không có mẹ cả thì đã sớm sập, đã thế bác cả cái gì cũng không chịu hiểu thậm chí hay coi thường vợ mình, coi vợ mình là ngu dốt.
Bác cả đối với Minh không tệ nhưng tính cách của bác cả chính Minh cũng không chịu nổi cho nên hắn mới chuyển về nhà cũ.
Trong lúc Minh nghĩ về gia đình bác cả thì cánh cửa sắt kia cũng từ từ được kéo ra.
Trước mặt Minh là một người phụ nữ tương đối ‘lực điền’.
“Cháu tìm ai ?”.
Người phụ nữ nhìn thấy Minh, xác nhận không biết Minh liền hỏi.
“Cháu chào cô ạ, đây có phải là nhà bạn Hương không ạ ?”

“Hương nào ? cháu có tìm nhầm nhà không, ở đây chỉ có cái Huyền con gái cô thôi”.
Người phụ nữ cũng không nghĩ nhiều, lập tức trả lời Minh.
“Dạ vâng ạ, thế chắc cháu nhầm, cháu xin lỗi đã làm phiền cô ạ”.
Hướng về người phụ nữ hơi cúi đầu, Minh lại phóng con xe đạp điện ra khỏi ngõ nhỏ, trong lòng hắn không có quá nhiều gợn sóng.
Khác với lúc không nhìn thấy cha mẹ ở tại nhà cũ, Minh lần này bình tĩnh hơn nhiều lắm.
Việc gì đến . . . cứ để nó đến dù sao . . . có rất nhiều chuyện đã là việc xưa cũ.
Minh tiếp tục từ Tây Hồ đi về quận Ba Đình, đi tới phường Quán Thánh.
Lần này Minh cũng không vội tìm nhà cũ mà đi vào trong chùa Quán Thánh thắp nén hương.
Hắn kiếp trước là người vô thần, chỉ thờ cha mẹ tổ tiên, cùng lắm thờ thêm Táo Quân dù sao nghề nghiệp của hắn ở trong nhà bếp.
Hiện tại . . . Minh cũng không còn chắc chắn hắn có là người ‘vô thần’ không nữa cho nên đi đến chùa Quán Thánh, tốt nhất vẫn thắp một nén hương cho các ngài.
Lúc này không phải lễ tết gì, trong chùa cực vắng cho nên không cần chen chúc gì, Minh dưới sự hướng dẫn của sư thầy mà đi thắp nén nhang cho thần linh.
Có lẽ nhiều người thấy sư trong chùa sẽ nghĩ chùa Quán Thánh thờ phật nhưng không phải, nơi đây thờ Huyền Thiên Trấn Vũ, một trong Tứ Trấn của Hà Thành.
Chùa Quán Thánh hay còn được gọi là Đền Quán Thánh, tề danh cùng Đền Bạch Mã, Đền Voi Phục cùng Đền Kim Liên.
Là một đứa bé lớn lên ở Quán Thánh, Minh tất nhiên có thiên hướng đền nhà mình, trong Tứ Chấn của đất Hà Thành thì hắn đánh giá Đền Quán Thánh cao nhất.
Cũng không phải Đền Quán Thánh đẹp nhất mà là cung đường di chuyển của nó quá đẹp, đã nằm trên đường Thanh Niên gần Hồ Tây thì chớ đã thế còn gần chùa Trấn Quốc, mỗi dịp lễ tết du khách không thiếu người đều đi thắp hương cả hai chùa khiến nơi đây đông như chảy hội.
Đáng tiếc, trong đầu Minh cũng không có quá nhiều ký ức về nơi đây, hắn chuyển nhà khi còn quá nhỏ, đầu óc đã sớm mơ hồ.
Dắt xe ra khỏi chùa Quán Thánh, Minh hít vào một hơi thật sâu, dựa theo ký ức của mình mà phóng xe về nhà cũ.
Nhà cũ . . . hắn cũng không có bao nhiêu ký ức nữa, mọi thứ đã rất mơ hồ.
Hắn chỉ nhớ nhà cũ của hắn là một gian nhà cấp 4 rộng khoảng 50m2, ngoài ra còn có một mảnh sân tập thể rất to.
Sân tập thể nhưng chỉ có 3 gia đình, một là nhà hắn, hai là nhà bác cả, ba là . . . một nhà của họ hàng xa nào đó, có thể coi đây là ‘khu gia đình’ cũng được.
Tại mảnh sân này có một cái giếng, thời nay nhà hắn dùng nước giếng ăn chứ không phải nước máy.
Đây là toàn bộ những gì hắn có thể nhớ về một miền ký ức xa xưa.
Vì ký ức đã có phần mơ hồ, lần này tìm nhà khó khăn hơn nhiều.
Minh cũng không muốn hỏi đường, cứ như vậy vừa đi vừa dắt xe, đi hết các ngõ nhỏ ở gần đó.

Hắn không muốn hỏi đường là để . .. kéo dài thời gian này ra một chút, níu giữ thêm chút hy vọng, hy vọng cha mẹ hắn thật sự ở đây, nhà bác cả cùng bà nội cũng thực sự ở đây.
Nếu hỏi hàng xóm xung quanh, xác nhận không phải thì lại làm sao bây giờ ?.
Đáng tiếc, mộng dù đẹp vẫn mãi là mộng, ảo tưởng không thể chiếu vào thực tế.
Minh rốt cuộc vẫn tìm được chốn xưa.
Vấn thấy cái giếng ở giữa sân.
Đến đây, trái tim của Minh lại lệch nhịp, tim hắn đập nhanh hơn nhưng . . . hắn cũng không dắt xe đạp vào trong sân, không đi nhìn kỹ bên trong bởi . . . Minh nhìn thấy ngoài khoảnh sân kia có mấy đứa trẻ đang đá bóng.
Sân lớn có mấy đứa trẻ đá bóng, nhộn nhịp cực kỳ.
Xa hơn một chút có vài người phụ nữ đã qua tuổi trung niên đang túm tụm nói chuyện với nhau, một bên trò chuyện một bên nhặt rau, có vẻ đang tính làm cơm trưa.
Ngõ . .là con ngõ cũ, giếng vẫn là giếng cổ nhưng người đã không giống, nhà cửa xung quanh cũng không giống.
_ _ _ _ __
Minh không tiếp tục đi vào bên trong.
Khi đi yên tĩnh, khi về lặng thinh.
Lại dắt xe ra khỏi ngõ nhỏ, Minh cũng không biết cảm xúc của mình lúc này ra sao.
Hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời cao rộng.
Kiếp trước cha mẹ hắn mất sớm nhưng hắn vẫn còn họ hàng, còn anh em, vẫn còn máu mủ tình thâm.
Kiếp này, thân phận hắn hiển hách nhưng ở trên thế gian này đã không còn ai mà hắn thật sự coi là máu mủ.
Hắn nhớ cha mẹ, nhớ nội, nhớ bác cả, nhớ mẹ cả.
Hắn nhớ ông anh họ, ông anh hắn nghiện thì nghiện thật, ngày bé hắn tránh ông anh như tránh tà nhưng sau này lớn lên chính ông anh này giúp đỡ hắn nhiều lắm.
Số anh hắn . . . cũng khổ.
Hắn nhớ đến ông anh họ thứ hai, là con út trong gia đình bác cả, trời sinh đã bệnh tim, cơ thể ốm yếu.
Ông anh này nhỏ hơn Minh 5 tuổi, ở ngoài miệng Minh gọi là anh nhưng trong thâm tâm hắn thương ông anh này nhất, coi như em út trong nhà.
Hắn nhớ . . . chị họ, khuôn mặt của chị họ đã mơ hồ trong mắt Minh, ngày chị mất hắn còn nhỏ lắm, nhà hắn còn chưa rời khỏi Quán Thánh.
Chị hắn mất trong một lần đi mua thuốc ho cho bác cả, bị một kẻ say rượu phóng xe máy đ·âm c·hết trên đường.
Hắn không có nhiều ký ức về chị nhưng mẹ cả luôn nói ngày chị còn sống chị thương hắn nhất, thường xuyên bế hắn.
Hắn còn chưa quên cứ đến ngày giỗ của chị hay nhắc đến chị, mẹ cả đều lấy nước mắt rửa mặt, đều khóc rất thương tâm.
Mỗi lần đến ngày giỗ của chị, hắn cùng anh em đều đi đến nghĩa trang thắp cho chị một nén hương.
Hắn nhớ . . . nhiều lắm.
Chỉ là tất cả những ký ức này nay chỉ còn là dĩ vãng.
Hắn tại thế giới này . . . đã không có thân nhân, thân nhân chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.