Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!

Chương 1: Chương 1




Sau khi tốt nghiệp từ đại học thuộc Dự án 985, anh trai tôi vào làm ở tập đoàn Thịnh Châu, nhờ năng lực xuất sắc nên đã thăng tiến đến chức phó tổng.

Quả đúng là một người người làm quan, cả họ được nhờ.

Tôi vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng được giới thiệu vào Thịnh Châu.

Ba mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ hai anh em đã nương tựa vào nhau, anh tôi chưa bao giờ để tôi chịu thiệt.

Chưa đến nửa năm sau khi vào công ty, anh lập tức đề bạt tôi làm tổ trưởng nhóm.

Chức vụ tổ trưởng này nói lớn thì không hẳn, nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào.

Trong tay tôi quản lý hơn chục sinh viên mới tốt nghiệp.

Trong đó có Lục Kỳ Niên.

Một nam sinh đại học vừa mới ra trường.

Đúng là một lần gặp Lục lang, trọn đời này lỡ bước.

Vai rộng eo thon, thân hình chuẩn như bước ra từ truyện tranh, phối thêm gương mặt góc cạnh lạnh lùng, trông là biết rất “được việc”.

Ngay từ lần đầu gặp cậu ấy, tôi đã nảy sinh một suy nghĩ.

Tôi muốn “dụ” chàng trai này.

Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ gây khó dễ!

......

Tan giờ nghỉ trưa, tôi cầm tài liệu đứng trước bàn làm việc của cậu ấy: “Này Tiểu Lục, em làm giúp chị bản báo cáo này nha.”

Đây là lần thứ ba tôi bảo cậu làm bảng biểu.

Hai lần trước, cậu chẳng thèm ngó mà từ chối thẳng.

Làm một tổ trưởng như tôi thật mất hết mặt mũi.

Cậu chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục công việc trong tay: “Tôi không biết làm.”

Lần trước là từ chối tôi trong nhóm chat, giờ thì từ chối ngay trước mặt cả nhóm, thật sự khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu.

Tôi khẽ ho một tiếng để xua tan bầu không khí gượng gạo, định lấy anh trai mình ra dọa: “Chuyện này... Phó giám đốc Thẩm đang cần gấp...”

Cậu không lên tiếng, cũng không tiếp lời tôi.

Các tổ viên khác trong nhóm lén nhìn tôi.

Một cơn tức giận và bất lực dâng lên khiến tôi đỏ bừng cả mặt, nước mắt như muốn trào ra.

Cậu Trần ngồi cạnh cậu ấy khẽ nói: “Tổ trưởng, để em làm thay nhé.”

May mà còn có người cho tôi bậc thang để bước xuống.

Khoảnh khắc tôi xoay người trở lại văn phòng, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã.

Thằng nam sinh thối kia, kiêu ngạo cái gì chứ, rốt cuộc ai mới là thực tập sinh hả?

Đợi đến lúc chị đây thu phục được, để xem có ngày nào mà cậu không phải quỳ trên giường cầu xin chị không!

Hôm sau, tôi đóng dấu trực tiếp lên giấy chứng nhận thực tập của Tiểu Trần, đưa tận tay cho cậu ấy ngay trước mặt Lục Kỳ Niên.

Ánh mắt Lục Kỳ Niên từ giấy chứng nhận dời sang tôi, dừng lại rất lâu rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

Hừ, ghen tỵ rồi chứ gì!

Chỉ cần cậu em ngoan ngoãn nói một câu dễ nghe là chị đây sẽ tha thứ ngay.

Tôi đứng đó khen Tiểu Trần rất lâu, khen đến mức không còn từ nào để nói, vậy mà cái chàng trai kia vẫn không chịu hé miệng.

Được thôi, Lục Kỳ Niên, cậu được lắm!

Chị đây chính là kiểu thích đàn ông có bản lĩnh!

Tôi tuân theo nguyên tắc “có việc tìm đại ca”, bèn đi tìm Thẩm Kỳ Bạch nhờ hiến kế.

“Anh à, anh từng bao giờ dùng quy tắc ngầm với cấp dưới chưa?”

Sắc mặt anh tôi thay đổi, cảnh giác đảo mắt nhìn quanh để chắc chắn không có ai nghe thấy.

Anh khóa cửa văn phòng lại, cúi đầu hạ giọng đầy vẻ mờ ám: “Cơm có thể ăn bậy, lời thì không thể nói bậy đâu.”

Tôi vội vàng giải thích: “Không không, em không có ý đó, ý em là em để ý một thực tập sinh, mà em không biết làm sao để cưa đổ cậu ấy hết.”

Khóe môi anh cong lên nụ cười nhạt: “Cái đó đơn giản, nhìn xem nhóc đó để tâm điều gì nhất thì cứ nhắm đúng cái đó mà ra tay.”

Lục Kỳ Niên quan tâm điều gì nhất nhỉ?

Chắc là giấy chứng nhận thực tập chứ còn gì.

Nhưng mới nãy rõ ràng cậu đâu có vẻ gì là quan tâm?

Vẫn là người anh trai tốt bụng của tôi chỉ điểm rõ ràng: “Ngốc! Em không ra mặt gây áp lực, thì tất nhiên nó sẽ giả vờ n.g.u rồi.”

He he, tôi ngộ ra rồi, quả nhiên vẫn là tài lái xe lão luyện có kinh nghiệm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.