Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!

Chương 2: Chương 2




Tôi đến chỗ ngồi của Lục Kỳ Niên, định cho cậu một cú va chạm trực diện.

Vậy mà lại phát hiện cậu đang ngồi ở khu nghỉ bên ban công.

Hay lắm, dám trốn việc giữa giờ làm này.

Lần này thì tôi tóm được đuôi rồi nhé.

Tôi hùng hổ bước tới sau lưng cậu, vừa định mở miệng gọi thì đột nhiên cậu bật dậy, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt vì tức giận.

“Ba, rốt cuộc con có phải con ruột của ba không, cái gì mà nếu thực tập không qua thì đừng về nhà nữa?”

“Ba có biết ở ngoài này, con ăn cũng không no, ngủ cũng không yên không?”

Cậu ấy đang đeo tai nghe, thì ra đang gọi về nhà, mà nghe có vẻ chẳng vui vẻ gì.

Cậu giận đến mức đấm mạnh vào tường: “Mẹ, trong lòng mẹ chỉ có anh con, Lý Như Nguyệt tốt như vậy thì mẹ để anh con gả vào nhà họ Lý luôn đi!”

Xem ra gia cảnh của Lục Kỳ Niên không tốt, cha mẹ thiên vị, còn ép cậu ấy phải gả vào nhà gái.

Điều đó khiến tôi lập tức liên tưởng đến gia đình mình—mẹ mất sớm, ba tái hôn, tôi và anh trai phút chốc thành con ghẻ.

Mẹ kế thiên vị chỉ để phần ngon cho con gái ruột, còn chúng tôi thì bị mắng chửi đánh đập.

May mà anh tôi đỗ đại học rồi đưa tôi ra ngoài ở.

Tôi từng thấy buổi trưa cậu ấy cầm ổ bánh mì khô khốc, ăn kèm với ly cà phê công ty.

Nghe nói mới đến Thượng Hải cậu ấy không có chỗ ở, đành tạm ở chung với Tiểu Trần.

Quần áo trên người cậu ấy cũng không phải hàng hiệu, đến một chiếc Adidas, Nike hay thậm chí Metersbonwe cũng không có.

Có lần tan ca tôi còn thấy cậu ấy tranh thủ lấy mấy túi bánh mì miễn phí của công ty mang đi.

Càng nghĩ tôi lại càng thấy xót xa cho cậu ấy, cứ như một chú chó con bị bỏ rơi nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ vậy.

Tự nhiên trong lòng tôi trỗi dậy tâm hồn thánh mẫu, thôi thì để chị đây ra tay cứu vớt cậu vậy.

Tôi bước vội vài bước, giật lấy điện thoại trong tay Lục Kỳ Niên.

“Chú à, chắc chắn Lục Kỳ Niên sẽ qua được kỳ thực tập, đến lúc đó mấy người họ hàng nghèo nàn nhà chú đừng có bám lấy nữa đấy nhá.”

“Lục Kỳ Niên là người của cháu, chú hiểu chưa?”

Đầu dây bên kia gào lên giận dữ nhưng vô lực: “Cô là ai đấy, có phải định làm hư thằng nhỏ nhà tôi…”

Tôi nghiêng đầu, dứt khoát tắt máy — ngầu lòi liền!

Ánh mắt Lục Kỳ Niên tràn đầy ngỡ ngàng và chấn động.

Hẳn là hành động vừa rồi của tôi khiến cậu ấy cảm động lắm.

Chỉ sợ cậu ấy lập tức yêu tôi mất thôi!

Nhưng không ngờ đấy, dù nghèo mà cũng cứng đầu ra phết.

Cậu ấy giật lại điện thoại với dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt đẹp trai đầy giận dữ.

Sao vậy, tôi bênh vực cậu mà cũng bị giận ngược à?

Tôi bày ra tư thế lãnh đạo: “Tiểu Lục à, vừa rồi ý chị là năng lực của em đủ để vượt qua kỳ thực tập mà.”

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh giọng: “Tuy chị là cấp trên của tôi, nhưng vừa rồi chị đã vượt ranh giới rồi.”

Vượt ranh giới? Tôi còn có thể vượt xa hơn nữa đấy, cậu muốn xem thử không?

Tôi nhớ lại lời anh tôi, quyết định không giả vờ nữa.

“Lục Kỳ Niên, thật ra với thực lực hiện tại của cậu, muốn qua kỳ thực tập cũng hơi khó đấy.”

Cậu ấy còn cố tình hỏi lại: “Thực lực của tôi có gì không ổn?”

Nói đến chuyện này là tôi nổi điên, chống nạnh đếm tội trạng của cậu chàng: “Ngày nào cũng đi làm muộn, lại còn không chịu tăng ca, em có biết công ty Thịnh Châu đề cao văn hóa ‘sói tính’* không hả?”

*Văn hóa sói tính là một loại văn hóa doanh nghiệp nhấn mạnh vào sự cạnh tranh, tinh thần đoàn kết, khả năng thích ứng và tính quyết đoán, tương tự như những đặc điểm của loài sói.

Tôi lập tức chuyển giọng: “Nhưng nếu em chịu theo chị thì chuyện em đi muộn và không tăng ca… Chị đây có thể mắt nhắm mắt mở.”

Nghe xong, sắc mặt cậu ấy càng lúc càng đen, xen lẫn cả nhục nhã, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Cậu nghẹn ra một câu đầy khó tin: “Chị… chị định dùng quy tắc ngầm với tôi à?”

Tôi gật đầu, có khi đưa giá thấp quá nên cậu ta không đồng ý?

Tôi vội nâng giá:

“Chỉ cần em đồng ý yêu đương với chị, mỗi tháng chị sẽ cho em 10 ngàn, như vậy em không cần phải ăn cái bánh mì khô không có tí dinh dưỡng nào ở văn phòng nữa.”

“Cũng không cần chen chúc ngủ chung giường đơn với Tiểu Trần, em có thể dọn về ở với chị. Chị có căn hộ hai phòng rộng 120m², đủ để hai ta xây dựng hạnh phúc.”

“Nếu em sợ đồng nghiệp dị nghị thì chúng ta có thể không công khai. Đợi đến khi em chán rồi, có thể chủ động chia tay bất cứ lúc nào.”

Tôi vừa nói vừa vẽ ra tương lai tươi đẹp của chúng tôi, nào ngờ lại chọc giận cậu chàng đến tận xương.

“Thẩm Chiêu Chiêu, chị đang sỉ nhục tôi đấy.”

Cậu ấy tức tối bỏ đi, tôi còn tưởng là vì giá chưa đủ cao.

Vội vàng đuổi theo kéo cậu ấy lại, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị tăng giá thêm phát nữa.

Chủ yếu là tôi sợ nếu thỏa thuận không thành, cậu ấy tức quá nghỉ việc mất.

Trừ khi sau này cậu ấy đi làm nam người mẫu trong hội quán, nếu không thì coi như hết duyên.

“Đừng đi mà, hay là mai chị tìm phó tổng giám đốc Thẩm xin giấy chứng nhận thực tập cho em nhé?”

Bước chân cậu ấy khựng lại, trong đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sao, đôi môi mỏng khẽ mở: “Thật sao?”

Tôi gật đầu thật mạnh, sợ cậu ấy đổi ý: “Thật mà, thật mà!”

Bắt được rồi nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.