Lại một lần nữa xảy ra mâu thuẫn với Lương Dư Chu vì chuyện kết hôn, anh đứng dậy bỏ sang phòng khách ngủ.
Hai giờ sáng, tôi định xuống nước làm hòa.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng khách, tôi lại nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó:
“Yêu và cưới là hai chuyện khác nhau. Tiểu Du không chịu được những quy tắc ngột ngạt trong giới hào môn, tôi không cưới cô ấy là vì muốn tốt cho cô ấy thôi.”
“Dù sao thì bây giờ cũng chưa có ai thích hợp để cưới cả, ngày nào hay ngày đó. Huống hồ mạng của tôi là do cô ấy cứu về, bảo tôi mở miệng nói chia tay thì… Thật sự không thể.”
Tôi không đẩy cửa vào chất vấn anh mà chỉ lặng lẽ quay về phòng, trằn trọc suốt đêm đến tận sáng, không tài nào chợp mắt.
Sáng hôm sau, tôi ngồi đối diện mẹ của Lương Dư Chu: “Lời bác từng nói... Còn hiệu lực chứ? Cháu không chọn Dư Chu nữa, cháu chọn tiền.”