Hôm sau, vừa bước ra khỏi khách sạn, tôi đã thấy Liêu Dục Phong đứng đợi ở cửa.
“Thật ra cô cứ đưa địa chỉ cho tôi là được, tôi có thể tự đến.”
Dù gì tôi cũng chỉ là một bác sĩ đông y với chút gốc gác gia truyền, đâu dám tự tin mình có thể chữa khỏi mọi bệnh. Được một ông chủ lớn đối đãi kiểu này, tôi thật sự có phần không quen.
Nhìn ra vẻ ngượng ngập của tôi, Liêu Dục Phong bật cười: “Đừng cảm thấy áp lực, là cha tôi yêu cầu đấy.”
Nghe là ý từ bậc trưởng bối, tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Có lẽ thấy tôi không giỏi xã giao, trên suốt quãng đường, Liêu Dục Phong luôn chủ động tìm chuyện để nói.
Đến khi nhận ra thì… tôi mới phát hiện, tình hình của mình gần như đã bị anh ấy moi ra sạch sành sanh.
Làm ăn buôn bán đúng là đáng sợ thật.
Ý thức được điều đó, từ sau mỗi lần mở miệng, tôi đều thận trọng hơn đôi chút.
Nhưng có vẻ Liêu Dục Phong chẳng hề để tâm, vẫn rất tò mò về cuộc sống trước kia của tôi và ông nội.
Đến nơi, tôi lập tức xuống xe, đợi đến khi chắc chắn đã khuất khỏi tầm mắt anh ấy mới âm thầm thở phào. Điều tôi không hề biết là, sau lưng, Liêu Dục Phong đang nở một nụ cười đầy ý vị.
Tuy cha của Liêu Dục Phong đã lớn tuổi, nhưng vẫn giữ được khí chất của một người từng ở vị trí cao.
Thế nhưng, khi ông nhìn thấy tôi, nụ cười hiền hậu trên gương mặt ấy lại không hề khiến tôi cảm thấy bất kỳ áp lực nào.
Tôi luôn thích giải quyết mọi việc nhanh gọn, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, tôi đã chủ động hỏi: “Cháu nghe nói gần đây bác không khỏe, bác cảm thấy triệu chứng cụ thể như thế nào ạ?”
Ông Liêu nhìn con trai mình một cái, rồi chủ động đưa tay ra: “Bác cũng không rõ mình khó chịu ở đâu, cháu xem giúp bác nhé.”
Cảm giác được chút ý trêu ghẹo trong giọng ông, tôi hơi bối rối, nhất thời không hiểu ông đang có ý gì.
Tôi lần lượt bắt mạch cả hai tay cho ông, rồi quan sát lưỡi.
“Mặc dù vẫn còn chút dấu tích từ cơn bạo bệnh năm xưa nhưng cha cháu đã điều trị rất kỹ lưỡng, sức khỏe của bác hiện tại tốt hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Chỉ cần ăn uống điều độ, vận động vừa phải và khám định kỳ là được, không cần quá lo lắng đâu ạ.”
Không ít người già vì muốn con cháu quan tâm mà viện cớ không khỏe nên tôi cũng không cho rằng lời Liêu Dục Phong nói hôm qua là bịa đặt.
Thấy tôi đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Liêu Dục Phong bèn lên tiếng: “Đã đến rồi, hay là cô khám luôn cho mấy người trong nhà tôi luôn đi? Tiền khám không thành vấn đề!”
Nghe vậy, tôi lại ngồi xuống.
Vì được ông nội dạy dỗ từ nhỏ, chỉ cần có người mở lời nhờ khám bệnh thì tôi tuyệt đối không được từ chối. Tôi liếc nhìn cha của Liêu Dục Phong, phát hiện nét mặt ông ấy có chút gì đó khó đoán.
Thấy tôi nhìn, ông vội bảo người làm mang hoa quả lên cho tôi rồi cười nói: “Nghe Dực Phong bảo cháu đến Nam Thành du lịch? Chắc thằng bé lo sợ một ngày nào đó cháu rời đi rồi không tìm được nữa nên mới muốn cháu khám luôn cho người nhà. Mong cháu đừng trách.”
Người lớn đã nói đến mức này rồi, tôi càng không có lý do để từ chối.
Trong lúc đợi mọi người tới, cha của Liêu Dục Phong kể cho tôi nghe khá nhiều chuyện xảy ra khi cha tôi chữa bệnh cho ông năm xưa.
“Bác sĩ đâu rồi? Tôi vừa thấy tin nhắn là bỏ cả cuộc họp chạy đến đây dấy!” Một giọng nữ hào sảng vang lên sau lưng.
Ngay sau đó, từng người một lần lượt kéo đến. Nhìn số người mỗi lúc một đông, tôi kinh ngạc liếc Liêu Dục Phong một cái.
Tôi chỉ là một thầy thuốc tự do thôi mà, sao lại có cảm giác như đang ngồi khám ở bệnh viện tuyến trung ương thế này?
Nhận ra ánh mắt như muốn ‘truy cứu trách nhiệm’ của tôi, Liêu Dục Phong bước lại gần, hạ giọng nói: “Xin lỗi nhé, tôi chỉ nói trong nhóm là con gái của người từng chữa khỏi bệnh cho cha tôi đang ở nhà, thế là mọi người kéo đến đông như vậy thôi. Nhà tôi đông người lắm, cô đừng trách nha.”
Cảm giác bị mấy chục ánh mắt xa lạ đồng loạt đổ dồn về phía mình là sao? Giây phút ấy, tôi thật sự có cảm giác mình lỡ bước vào hang sói.
“Tôi không thể khám cho từng này người cùng lúc được đâu.”
Sức người có hạn mà. Y thuật ông truyền lại vốn cần sự quan sát tỉ mỉ và cẩn trọng; một lúc khám vài người còn tạm được, chứ mấy chục người... đến ông nội tôi sống lại cũng khó mà kham nổi.
“Không sao, tôi sẽ bảo người làm chia số thứ tự. Mỗi ngày năm người, thế có được không?”
Vì đang lo lắng nên tôi không để ý rằng khoảng cách giữa mình và Liêu Dục Phong đã gần đến thế. Cũng không nhận ra, trong phòng lúc này, những ánh mắt kinh ngạc đang len lén trao đổi với nhau khi thấy nét mặt dịu dàng hiếm thấy của anh ấy.
“Tổng cộng nhà anh có bao nhiêu người vậy? Tôi còn định vài hôm nữa sẽ rời đi.”
Dù đã có ý định mở một phòng khám y học cổ truyền, nhưng tôi vẫn phải về nhà một chuyến để lấy vài món đồ quan trọng. Tôi không định sống ở thôn quê nữa, có điều trước mắt vẫn cần xử lý căn nhà ở đó cho ổn thỏa.
Một pha ‘ra chiêu’ thế này của Liêu Dục Phong, khiến kế hoạch của tôi rối tung lên.
“Sao phải vội vàng đi như thế? Cô không thích Nam Thành à?”
Lúc Liêu Dục Phong nói câu đó, giọng anh ấy hơi lớn một chút. Có lẽ vì trong phòng quá yên tĩnh nên những người khác cũng nghe thấy.
“Cô Tang không thích Nam Thành sao? Nhà chúng tôi còn có chi nhánh ở nhiều thành phố khác nữa đấy!”
“Tiểu Du thích ở đâu thì cứ nói nhé! Bình thường tôi cũng hay đi du lịch, chúng ta có thể làm bạn đồng hành mà!”
…
Mỗi người một câu, khiến tôi choáng váng đến không biết nên phản ứng thế nào.
Liêu Dục Phong khẽ hắng giọng một tiếng, lập tức mọi người đều im lặng. Anh ấy hạ thấp giọng hỏi: “Là có chuyện gấp cần giải quyết sao?”
Vì trên đường đến đây tôi đã nói sơ với anh về kế hoạch của mình, nên cũng không giấu diếm: “Không hẳn là chuyện gấp, chỉ là tôi muốn về quê một chuyến để mang theo kỉ vật của ông nội và cha tôi. Như vậy thì khi chọn được nơi mở phòng khám, tôi sẽ không cần quay lại lần nữa, tôi cảm thấy như thể họ vẫn luôn ở bên tôi vậy.”
Liêu Dục Phong nhìn tôi chằm chằm vài giây, không nói gì. Khi tôi quay sang nhìn anh ấy đầy nghi ngờ, anh hỏi: “Những thứ đó quan trọng lắm à? Có thể để người khác động vào không?”
"Thật ra chỉ là mấy tấm ảnh của ông và cha tôi thôi, cùng vài cuốn thủ bút mà ông nội để lại. Ông tôi thích viết tiểu triện, chữ trong đó giờ chẳng mấy ai đọc được đâu… Với tôi thì chúng rất quan trọng, nhưng cũng không đến mức người khác không được chạm vào."