01
Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt.
Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát.
Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành.
Trong phòng vang lên những tiếng thở d ốc đầy gấp gáp.
Giọng đàn ông trầm khàn, quen thuộc đến mức tôi chẳng thể lừa mình dối người.
Tôi vẫn không cam lòng. Đưa tay, đẩy cửa.
Hai người họ vì âm thanh ấy mà giật mình tách ra.
Cô gái trẻ vội vã kéo chăn che lấy thân thể đầy dấu vết ái â n. Hơi thở ẩm nóng và mùi cơ thể nồng nặc xộc thẳng vào mặt tôi. Cả căn phòng như bị bủa vây bởi thứ mùi nhục nhã ấy, khiến tôi nghẹt thở.
Cuối hè, trời vẫn còn nóng. Lúc xếp hàng mua bánh, mồ hôi tôi ướt sũng. Vậy mà giờ đây, từng thớ thịt lại lạnh buốt – cái lạnh lan từ trong tim ra ngoài da thịt.
Tôi đứng chết lặng. Tay máy móc bật công tắc đèn.
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, phơi bày gương mặt Lục Kỳ Niên – quen thuộc mà xa lạ đến chua xót.
Anh ta không hề hoảng hốt. Chỉ thong thả mặc lại chiếc sơ mi trắng vắt ở đầu giường.
Cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày. Tôi đứng không vững, lảo đảo ngồi xuống ghế sofa.
Tôi lấy điện thoại, chụp vài tấm ảnh – như để giữ bằng chứng cho chính mình.
Lục Kỳ Niên lạnh lùng đuổi cô gái kia đi. Sau đó, thản nhiên đứng dậy như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng bận tâm.
Tôi không thể diễn tả được cảm xúc lúc đó – đau đớn, căm phẫn, tủi hổ, ghê tởm – tất cả dồn ép, bóp nghẹt tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tôi nhìn xuống bụng mình. Có lẽ con cũng cảm nhận được điều gì đó, nên khẽ đạp mấy cái.
Tôi vẫn cầm điện thoại. Vẫn im lặng.
Ngược lại, Lục Kỳ Niên lại là người nổi giận trước.
Anh ta đá đổ thùng rác, giọng bực tức vang khắp phòng khách:
“Chụp chưa đủ à? Hay cần tôi gọi thêm vài cô nữa cho cô chụp cho đã?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng và đầy giễu cợt kia.
Khó khăn lắm tôi mới nói ra được thành lời:
“Lục Kỳ Niên… đây là điều anh muốn nói với tôi lúc này sao?”
Anh ta khựng lại, im lặng thật lâu.
Tôi không biết mình nên làm gì. Cũng chẳng còn gì để nói.
Tôi chỉ biết: ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, cũng là đang tự giày vò mình.
Tôi quay người, định bước ra khỏi nơi này.
Nhưng chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, đã bị anh ta kéo mạnh về phía sau.
Lực rất mạnh. Nếu không có sofa đỡ, tôi có lẽ đã ngã sõng soài xuống đất.
Bụng đau âm ỉ. Tôi tái mặt, ôm lấy bụng theo phản xạ.