Trên mặt anh ta cuối cùng cũng lộ ra một chút hoảng loạn, lắp bắp nói:
“Anh không cố ý… Chỉ là, em là vợ anh, vậy mà phản ứng đầu tiên của em là chụp ảnh làm bằng chứng. Em không thấy đau lòng chút nào sao? Hay là em vốn không hề quan tâm đ ến anh?”
Thế nào mới gọi là đau lòng?
Là phải khóc lóc thảm thiết, lao vào giằng xé người phụ nữ trên giường kia?
Là đau đớn đến mức nghẹn ngào, gào thét chất vấn anh ta, van xin anh ta quay lại mới được xem là yêu và quan tâm sao?
Anh ta ngoại tình ngay trong chính ngôi nhà tôi tự tay trang trí, ngay trên chiếc giường nơi chúng tôi từng đắm chìm trong những đêm dài.
Việc tôi chụp vài tấm ảnh làm bằng chứng, trong mắt anh ta lại là sai, là không xứng đáng.
Anh ta phán xét tôi, cho rằng hành động đó là vì tôi không yêu, không quan tâm đ ến anh ta?
Tôi cười lạnh, giận đến mức suýt bật cười thành tiếng.
Anh ta biện minh như thể chính anh ta mới là người bị tổn thương.
Tôi nhìn anh ta, trong đôi mắt đen sẫm của anh ta thực sự có một chút gì đó như bị tổn thương. Anh ta vừa nói vừa quỳ nửa gối trước mặt tôi, trong ánh mắt còn lẫn chút áy náy:
“Gia Nghi, anh chỉ là hôm nay uống say quá… Xin lỗi, anh nhất thời hồ đồ, em đừng giận ảnh hưởng đến con.”
Thì ra người chồng nằm cạnh tôi mỗi đêm lại diễn giỏi đến vậy.
Giỏi đến mức người đàn ông giận dữ, hằn học lúc nãy, như thể tôi chẳng thể làm gì được anh ta, dường như không phải là anh ta.
Nực cười thật.
Mười năm quen biết, ba năm kết hôn, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi lại là không được chọc giận anh ta.
Tôi đang mang thai, nếu làm anh ta tức giận và dẫn đến hành động bốc đồng, tôi không thể gánh nổi hậu quả.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố kìm nén cơn giận sôi sục trong lồ ng ngực, dựa vào sofa, nhắm mắt để mặc nước mắt lăn dài.
Anh ta rất hài lòng với sự nhượng bộ của tôi.
Anh ta đưa tay kéo tay tôi, tôi né tránh đầy ghê tởm.
Anh ta cũng chẳng bận tâm, ngược lại càng chắc chắn rằng tôi đang mang thai, đã nghỉ việc ở nhà nên không dám làm gì cả.
Chốc lát sau, anh ta nhận được cuộc gọi. Trước khi rời đi, anh ta có chút không yên tâm, cố gắng thương lượng với người bên kia để dời lịch hẹn.
Tôi nhìn bóng dáng anh ta trên ban công, chỉ thấy ở cùng một không gian với anh ta thôi cũng khiến tôi buồn nôn.
Nhưng càng tỏ ra như vậy, tôi lại càng khó thoát thân.
ấy ở cùng một không gian với anh ta thôi cũng khiến tôi buồn nôn.
Nhưng càng tỏ ra như vậy, tôi lại càng khó thoát thân.