Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ

Chương 14: Chương 14




Tôi nén cơn đau co thắt trong bụng, ngước mắt nhìn anh ta.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi khẽ nhắc:
“Nhìn đi, con đang chào tạm biệt anh đấy.”

Bàn tay Lục Kỳ Niên như bị bỏng, giật mạnh ra khỏi bụng tôi.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi đầy không thể tin nổi, ánh mắt như bị tổn thương sâu sắc:
“Thẩm Gia Nghi, em thực sự…?”

Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu như dã thú mất kiểm soát, vươn tay bóp chặt cổ tôi:
“Rốt cuộc em là loại phụ nữ gì vậy? Trái tim em làm bằng gì? Tại sao… TẠI SAO em có thể nhẫn tâm đ ến mức đó? Đó cũng là con của em mà!”

Giọng anh ta nghẹn ngào, gào thét, nhưng vẫn không ngừng siết chặt.

Hòa Hòa và y tá bên cạnh vội lao vào kéo anh ta ra.

Tôi chạm vào cổ mình, hơi thở đứt quãng nhưng trong lòng không hề có lấy một chút sợ hãi.

Nhìn Lục Kỳ Niên trong dáng vẻ đau đớn, mất kiểm soát như vậy, tôi bỗng muốn bật cười.

Nhưng cười chưa được bao lâu, nước mắt lại trào ra.

Tôi đưa tay xoa bụng, giọng đầy mỉa mai, hỏi ngược lại anh ta:

“Lục Kỳ Niên, anh hỏi tôi tại sao ư? Đó cũng là điều tôi muốn hỏi anh đấy! Tại sao? Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì để bị anh đối xử như thế này?

Bây giờ anh mới nhớ ra mình là cha đứa bé à?

Bây giờ anh mới nhớ ra đây cũng là con của anh à?

Thế còn lúc anh lén lút ngoại tình, lên giường với người phụ nữ khác, giẫm đạp lên tình cảm và sự tôn trọng của tôi, sao anh không nhớ đến đứa bé này cũng là con của anh?

Sao anh không chừa cho chúng tôi một chút lương tâm?”

Anh ta bị vài người giữ chặt, hai mắt đỏ ngầu nhìn tôi, nước mắt lăn dài trên mặt.

Buồn cười thật!

Hóa ra, anh ta cũng quan tâm đ ến đứa bé này.

Vậy mà anh ta có thể thản nhiên phản bội tôi như thế sao?

Lục Kỳ Niên dần mất sức, ngồi phịch xuống đất, tuyệt vọng.

Hòa Hòa vẫn đứng chắn trước mặt tôi, sợ anh ta lại có hành động quá khích.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy, ra hiệu đừng lo lắng.

Đến nước này, tôi còn gì để sợ nữa?

Cho đến khi bác sĩ bước vào, như thường lệ hỏi thăm tình trạng của tôi.

Lục Kỳ Niên như người chết đuối vớ được cọc, vội vã nắm lấy tay bác sĩ, lắp bắp gần như không rõ lời:

“Bác sĩ… bác sĩ… đó là con tôi, cô ấy… cô ấy không có quyền làm vậy với con tôi… Làm ơn… làm ơn nghĩ cách giúp tôi… Đứa bé vẫn đang cử động, nó vẫn còn sống… Cứu nó… làm ơn cứu con tôi… Bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng, bao nhiêu cũng được…”

Bác sĩ phụ trách tôi là một nữ bác sĩ, rất cẩn thận khi tiêm thuốc.

Cô ấy rút tay ra khỏi tay Lục Kỳ Niên, mặt lạnh băng, giọng sắc lạnh:

“Bây giờ muốn làm một người cha tốt à? Vậy trước đó anh đã ở đâu?”

Lục Kỳ Niên mấp máy môi, nhưng không thể nói nên lời.

Anh ta chỉ biết lặng lẽ ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt thất thần, tuyệt vọng.

10

Càng về sau, bụng tôi càng đau dữ dội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.