Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ

Chương 15: Chương 15




Phá thai và sinh non không giống nhau – sinh non là phải sinh đứa bé ra, nhưng là một thai nhi đã chết.

Hòa Hòa chỉ có thể dìu tôi đứng dậy, khó nhọc đi lại. Đôi lúc cô ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, hy vọng có thể giúp tôi giảm bớt phần nào cơn đau.

Lục Kỳ Niên đứng bên cạnh, bối rối, luống cuống không biết làm gì.

Anh ta cố gắng đưa tay ra muốn đỡ tôi, nhưng tôi giữ chặt lấy tay anh ta, dồn hết sức lực cắn mạnh.

Tại sao? Tại sao chỉ mình tôi phải gánh chịu nỗi đau này, còn anh ta lại có thể dễ dàng như vậy?

Tôi cắn đến khi miệng toàn là mùi tanh của máu, đến khi không còn chút sức lực nào nữa, mới buông ra.

Mồ hôi đã thấm ướt đẫm quần áo và tóc tôi.

Bụng tôi như bị kim châm, như có ai dùng dao cứa từng nhát vào sâu bên trong.

Tôi không biết cơn đau ấy kéo dài bao lâu, cho đến khi bác sĩ đến kiểm tra, nói cổ tử c ung đã mềm ra, tiêm cho tôi một mũi giảm đau, tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Khi cảm nhận được đứa bé sắp rời khỏi cơ thể mình, tôi cố tình gọi Lục Kỳ Niên vào nhà vệ sinh.

Máu từ cơ thể tôi rỉ ra, từng chút một.

Đứa bé từ từ rời khỏi bụng tôi.

Lục Kỳ Niên sợ hãi đến mức mặt mày tái mét.

Tôi nắm chặt lấy anh ta, kéo không cho anh ta rời đi.

Tôi muốn anh ta phải giống tôi – cùng tận mắt chứng kiến, cùng trở thành kẻ giết người.

Trong lúc giằng co, đứa bé cuối cùng cũng ra đời – một bé trai đã thành hình.

Lục Kỳ Niên mở to mắt, thần sắc đờ đẫn nhìn chằm chằm vào thai nhi bất động trong chậu.

Ngay sau đó, anh ta bắt đầu thở d ốc, lao đến bồn cầu và nôn thốc nôn tháo một cách điên cuồng.

Tôi sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh.

Không khí ngập tràn mùi tanh nồng của máu, dưới thân tôi là đứa con tôi sinh ra nhưng không thể sống.

Nước mắt lại lăn dài khắp khuôn mặt.

Tôi chậm rãi đứng dậy, đưa tay kéo cánh tay của Lục Kỳ Niên.

Anh ta hoảng sợ né tránh tôi.

Tôi nhìn anh ta và cười – trong gương bên cạnh, tôi trông giống như một ác quỷ bò lên từ địa ngục, mặt mày tái nhợt, ánh mắt tràn ngập hận thù.

Tôi tiếp tục tiến về phía anh ta:

“Anh không phải từng hỏi tôi, mang bụng bầu lớn như vậy thì có thể làm gì sao?”

“Bây giờ, anh hài lòng chưa? Cảm giác tự tay gi ết chết con mình, thế nào hả?”

Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Máu từ cơ thể tôi trước đó, thấm loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng của anh ta.

Trên quần áo, trên người tôi, đầy rẫy máu. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.