Tiền mất có thể kiếm lại.
Anh ta nghĩ… chẳng có gì đáng tiếc cả.
Anh ta sẽ không để Thẩm Gia Nghi kéo mình xuống.
Cô ấy không yêu tiền, vậy tại sao lại làm ầm ĩ đến mức này?
Chắc chắn cô ấy cũng không còn yêu anh ta nhiều đến vậy.
…
Cho đến một ngày, anh ta bất ngờ nhận được tin nhắn thông báo giao hàng.
Đó là chiếc ghế sofa và bàn trà nhỏ mà trước đây Thẩm Gia Nghi đã đặt làm.
Anh ta ngồi bần thần, nhìn căn nhà vẫn chưa kịp sửa sang lại.
Ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn cảnh đổ nát, nhưng lại trống trải đến mức đáng sợ.
Buổi chiều, ánh nắng rất đẹp, làn gió nhẹ lướt qua ban công.
Trong đầu anh ta vô thức hiện lên hình ảnh:
Nếu như mọi chuyện chưa từng xảy ra, Thẩm Gia Nghi chắc hẳn đang ngồi đó đọc sách, uống trà.
Lục Kỳ Niên mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà.
Chưa ngồi được bao lâu, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
Là Giang Dao gọi đến, cô ta nói mình đã mang thai.
Anh ta nghĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Người ta nên hướng về phía trước mà bước.
Thẩm Gia Nghi cũng không thiệt thòi gì, cô đã nhận được rất nhiều tiền bồi thường.
Nhưng anh ta không ngờ, vừa mới dỗ dành được Giang Dao, quay lại công ty thì phát hiện…
Thẩm Gia Nghi đã bán hết số cổ phần của cô ấy cho kẻ đối đầu lớn nhất của anh ta trong công ty – Cố Tranh.
Cơn giận không thể kìm nén trào dâng khắp người anh ta.
Anh ta không hiểu, tại sao cô ấy lại vô tình đến mức không chừa cho mình một chút tình nghĩa nào?
Cô ấy rốt cuộc muốn gì mới thấy hài lòng?
Khắp công ty đều lan truyền những lời đồn đoán.
Cố Tranh giờ đây nắm quyền cao hơn, chèn ép anh ta từng chút một.
Chịu đựng một thời gian, anh ta cũng không thể ở lại công ty được nữa.
Cuối cùng, anh ta bán hết cổ phần, rút tiền và rời đi.
…
Nhưng Giang Dao không giống Thẩm Gia Nghi – cô ấy không hề ít tham vọng về vật chất.
Tiêu tiền dựa vào khoản tiết kiệm suốt nửa năm trời, anh ta bắt đầu cạn kiệt sức lực.
Hồi mới khởi nghiệp, mọi việc từ gọi vốn đến xin đầu tư đều do Thẩm Gia Nghi đảm nhiệm.
Cô ấy vốn cẩn trọng, luôn ưu tiên sự an toàn và ổn định.
Đôi khi anh ta cảm thấy khó chịu với thái độ làm việc đó của cô, thấy cô ấy quá cứng nhắc, không chịu liều lĩnh.
Nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Tính cách của cô ấy vẫn luôn như vậy.
Năm cấp ba, khi anh ta bị đám côn đồ bên ngoài trường đánh hội đồng trong hẻm nhỏ, Thẩm Gia Nghi nhìn thấy nhưng không dám gọi điện, chỉ lặng lẽ nhắn tin báo cảnh sát.