02
Tôi xách vali, bắt một chiếc taxi.
Khi tài xế hỏi tôi muốn đi đâu, tôi lại nhất thời nghẹn lời.
Đi đâu bây giờ?
Dường như chẳng có nơi nào để đi. Cô bạn thân nhất của tôi không ở thành phố A, những người bạn khác hoặc là bạn chung của tôi và Lục Kỳ Niên, hoặc chỉ là bạn xã giao.
Nhưng dù không có nơi nào để đi, tôi vẫn phải bước tiếp.
Hình ảnh Lục Kỳ Niên với vẻ mặt tự tin và ngạo mạn cứ mãi quẩn quanh trong đầu tôi, không sao xua đi được.
Nếu tôi quay đầu lại, chẳng khác nào tự sát.
Tôi lên mạng tìm một khách sạn ở hướng ngược lại với nhà, đặt phòng rồi làm thủ tục nhận phòng. Sau đó, tôi sắp xếp hành lý và nằm dài trên giường khách sạn.
Đầu óc trống rỗng.
Bao nhiêu cảm xúc dồn nén lúc này trào lên, quay cuồng trong tâm trí.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ đến khi đứa bé trong bụng đạp nhẹ, tôi mới hoàn hồn.
Lúc này lại chẳng còn giọt nước mắt nào rơi nữa.
Dù sao, trong bụng tôi vẫn còn một đứa trẻ đang lớn lên từng ngày.
Cả ngày gần như tôi chưa ăn gì.
Khi mở điện thoại ra, có một người phụ nữ dùng ảnh đại diện là mèo Kitty gửi lời mời kết bạn trên WeChat.
Tôi chẳng cần đoán cũng biết là ai.
Nghĩ đến những việc sắp tới cần xử lý, tôi chấp nhận lời mời kết bạn.
Dù sao ngoài chuyện hôm nay bắt gian tại trận, tôi vẫn chưa biết gì thêm.
Câu đầu tiên cô ta gửi là:
“Chị ơi, em xin lỗi. Em và A Niên chưa bao giờ muốn làm tổn thương chị.”
Tôi không trả lời, chỉ im lặng xem cô ta diễn.
Phía trước là một tràng dài những lời vô nghĩa, nào là vì cô ta quá yêu Lục Kỳ Niên, rồi kể lể Lục Kỳ Niên đã đối xử tốt với cô ta ra sao. Khi cô ta bị sếp mắng, suýt không trụ nổi ở công ty cũ, chính Lục Kỳ Niên đã ký hợp đồng với cô ta, còn giới thiệu cho cô ta không ít khách hàng.
Cô ta còn nói rằng mình thực sự không muốn phá hoại tình cảm của ai, nhưng cảm xúc là thứ không thể kiểm soát.
Cô ta nói Lục Kỳ Niên cũng rất đáng thương, mỗi ngày đều sống trong giằng xé.
Đáng thương gì chứ? Đáng thương vì không thể công khai ngoại tình, lại phải đối mặt với cô vợ đang mang bầu này sao?
Giằng xé gì chứ? Anh ta giằng xé đến phát điên rồi sao? Nếu đã thay lòng đổi dạ, sao không nói sớm? Lại kéo tôi đến mức này? Đến khi tôi đã ba mươi tuổi, đến khi tôi mang bụng bầu lớn chẳng thể tiến thoái.v
Tôi không thể tiếp tục đọc nữa. Đang mang thai đã khiến tôi buồn nôn, những tin nhắn này còn khiến tôi khó chịu hơn cả triệu chứng ốm nghén.
Tôi bật chế độ “không làm phiền” cho tin nhắn.
Bước vào nhà tắm, tôi nôn khan một lúc, toàn là nước chua.
Dạ dày khó chịu vô cùng, tôi đành đặt một suất ăn nhẹ qua ứng dụng.
Ăn chẳng biết ngon là gì.