Nhưng hôm nay đứa bé lại quậy phá rất nhiều, nó cứ không ngừng đạp tôi.
Tự nhiên, tôi thấy một nỗi buồn khó kìm nén trào dâng.
Có lẽ nó rất muốn sống.
Nó vốn là đứa con mà tôi mong chờ biết bao.
Tôi cố nén sự khó chịu, nhai từng miếng thức ăn.
Cuối cùng, nó ngừng đạp tôi.
Nó luôn ngoan ngoãn như vậy.
Từ lúc mới cảm nhận được thai máy, mỗi khi tôi chạm nhẹ vào bụng, phàn nàn:
“Bé con, con đạp mẹ đau quá đấy!”
Lập tức, nó lại ngoan ngoãn nằm yên.
Cũng như hôm nay, khi nó đạp liên tục, tôi ăn một chút, nhẹ nhàng xoa bụng, nó liền yên lặng.
Nhưng nó đâu biết…
Người mẹ này, khi nuốt những miếng thức ăn, trong đầu lại đang nghĩ đến việc khi nào sẽ đi phá bỏ nó.
03
Tôi ngồi trong phòng khách sạn, từ khi trời tối cho đến khi trời sáng.
Người phụ nữ trên WeChat gửi đến rất nhiều bức ảnh và ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Có những ngày tháng đập thẳng vào mắt tôi, đau đớn vô cùng.
Từ khi mang thai đến giờ, tôi chỉ để Lục Kỳ Niên đưa đi khám thai một lần duy nhất.
Tôi xót anh vì công việc vất vả, không muốn tỏ ra yếu đuối hay làm gánh nặng cho anh.
Tôi thật sự chỉ muốn cùng anh sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc.
Chỉ là… tất cả đều là tôi tự đa tình mà thôi.
Ngày 15 tháng 3 là lần đầu tôi đi khám thai. Sau khi ra khỏi bệnh viện, anh vội vàng rời đi, nói rằng khách hàng tìm anh gấp.
Tôi chẳng nghi ngờ gì.
Trời đầu xuân lạnh buốt, anh để tôi lái xe về, còn mình thì đứng dưới cơn mưa xuân lạnh lẽo, từng hạt mưa tí tách rơi vào cổ áo anh.
Theo bản năng, tôi tháo khăn quàng cổ và quàng lên cho anh.
“Lục Kỳ Niên, anh lúc nào cũng chỉ chú trọng vẻ ngoài, chẳng quan tâm gì đến thời tiết cả.” Tôi vừa trách vừa thương.
Nhưng dường như anh không nghe thấy gì, chỉ vội vàng đưa tôi lên xe.
Sau đó, anh sải bước thật nhanh ra lề đường, bắt một chiếc taxi rồi rời đi ngay lập tức.
Tôi ngồi trong xe, nhìn chiếc taxi chở anh dần biến mất khỏi tầm mắt.
Lục Kỳ Niên vốn là người điềm đạm, thản nhiên, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh tỏ ra vội vã như vậy.
Tôi cứ ngây ngô nghĩ rằng anh sợ trễ hẹn, sợ ảnh hưởng đến công việc của công ty, nghĩ rằng anh quá chăm chỉ, vì tôi và con mà trở nên như vậy.
Lòng tôi lúc đó ngập tràn những cảm xúc đan xen giữa xót xa và niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Tôi cúi xuống nhìn bụng mình khi đó còn phẳng, tưởng tượng cảnh khi con ra đời, Lục Kỳ Niên sẽ là một người cha thế nào, gia đình ba người của chúng tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc và ấm áp.
Làm sao tôi có thể ngờ rằng anh vội vàng rời đi là để gặp người phụ nữ khác chứ?
Từ khi mang thai, tôi rất nhạy cảm với mùi tanh, nhưng Lục Kỳ Niên lại rất thích cháo hải sản.
Hôm đó, tôi cố nén cơn buồn nôn, nấu cho anh món cháo hải sản mà anh yêu thích.
Tôi đợi mãi, cháo nguội rồi lại hâm nóng, nóng lên rồi lại nguội lạnh.
Thế nhưng, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một tin nhắn ngắn gọn:
“Vợ à, em nghỉ ngơi sớm đi, bên này hơi rắc rối, chắc mai anh mới về được.”
Bây giờ, thông qua tin nhắn của người phụ nữ kia, tôi mới biết…