Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ

Chương 6: Chương 6




Hóa ra, hôm đó anh ta vội vã như vậy là để kịp đến chúc mừng sinh nhật cô ấy.

Bảo sao đến tận hôm sau anh ta mới nhắn lại cho tôi.

Trong ảnh, người đàn ông không ăn cay như Lục Kỳ Niên, lại chiều theo cô gái trẻ ngồi đối diện, gọi đầy một bàn toàn món cay của vùng Hồ Nam.

Sau đó, khi anh ta về nhà, còn tỏ ra đáng thương, than thở với tôi rằng dạ dày đau không chịu nổi.

Lúc đó, anh ta nói gì nhỉ?

Anh ta nói là vì tiếp khách, ăn uống không cẩn thận nên dạ dày mới đau.

Tôi còn cuống cuồng đi tìm thuốc đau dạ dày cho anh ta, trách móc vị khách kia vô tâm, không biết điều.

Thật nực cười.

Tôi như một con ngốc, bị anh ta xoay như chong chóng trong lòng bàn tay.

Trong khung tin nhắn, cô gái ấy còn gửi cả video quay lại buổi tối hôm đó cho tôi.

Giọng cô ta ngọt ngào, yếu ớt qua tin nhắn thoại:

“Em xin lỗi chị, em biết hôm đó là ngày chị đi khám thai. Em không muốn kéo dài nữa. Em thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng em tìm chị lúc này… là vì em không muốn tiếp tục sai lầm.”

Tôi cảm thấy tay mình sắp không cầm nổi điện thoại nữa.

Trong video, Lục Kỳ Niên bưng bó hoa lớn, trên bàn chất đầy quà tặng, ánh mắt anh ta sáng rực khi chúc mừng sinh nhật cô ấy.

Cuối video, trong thùng rác dưới gầm bàn, có một chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô màu kaki bị vứt đi không chút lưu luyến.

Tôi nhận ra ngay, đó là chiếc khăn mà buổi trưa hôm ấy, tôi đã quàng lên cổ anh ta.

Chiếc khăn – cùng với trái tim tôi – bị ném thẳng vào thùng rác như rác rưởi.

Nước mắt làm nhòe màn hình, lau thế nào cũng không sạch.

Tôi đưa tay lên chạm vào mặt mình, toàn là nước mắt.

Nhưng khóc chẳng giải quyết được gì.

Tôi bước vào nhà tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, ép mình phải bình tĩnh, hết lần này đến lần khác.

04

Sau khi rửa mặt xong, tin nhắn trên WeChat vẫn liên tục gửi đến.

Tôi lướt xem mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Ngày 3 tháng 4, lần thứ hai tôi đi khám thai. Vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ta, tôi đã tự đi một mình.

Trong khoa sản, hầu hết các bà bầu đều có người đi cùng. Một mình ngồi đó, tôi cảm thấy rất bất an, sợ phải nghe bất kỳ tin xấu nào.

Không có người phụ nữ nào không muốn có chồng bên cạnh vào những lúc như vậy.

Nhưng tôi đã tự thuyết phục bản thân.

Lục Kỳ Niên vất vả làm việc cũng là vì gia đình này, tôi nên thông cảm cho anh ta.

Kết quả là… hiện thực đã tát tôi một cái thật đau, khiến tôi nhận ra một người phụ nữ yêu đơn phương trong cuộc hôn nhân của mình trông thật nực cười và đáng thương biết bao.

Khi tôi một mình đi khám thai, anh ta lại đang ở trong căn hộ thuê của người phụ nữ khác, cùng cô ta cuốn quýt, nấu ăn cho cô ta, sửa báo cáo công việc giúp cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.