Chương 1: Huyết Ảnh Ngọc Môn Quan
(Bóng máu nơi cửa ải Ngọc Môn)
Tựa thi:
Tướng sĩ huyết nhuộm cô thành tuyết
Tảo dạ cô chu vọng cố hương.
Nhất phiến thiết tâm vi quốc hận
Thập niên tuyết lộ biệt ly trường.
Dịch nghĩa:
Tướng sĩ máu hòa tuyết trắng thành cô
Canh khuya thuyền nhỏ vọng quê xưa.
Một tấm lòng son vì mối hận nước
Mười năm gió tuyết – biệt ly khôn nguôi.
________________________________________
Ngọc Môn Quan, tháng hai nhuận năm Thái Bình Hưng Quốc thứ sáu, đêm cuối đông tuyết rơi như mưa trắng, phủ một tầng tang y lên mặt đất đã nhuốm máu đỏ.
Bắc phong cuồng nộ gào qua khe núi, cuốn theo mùi máu tanh lạnh buốt, len vào từng kẽ áo giáp đã mục, từng xác thân đã lạnh. Trên đỉnh cao nhất của thành quan, Dương Môn Đại Kỳ rách nát phất phơ, đung đưa như sắp lìa khỏi cán, nhưng vẫn kiêu hãnh không khuất phục.
Dưới chân thành, t·hi t·hể chất cao như núi. Xác quân Đại Liêu và Đại Tống lẫn lộn, giáp sắt tan tành, chiến mã gãy chân, binh khí đứt đoạn. Tàn quân Dương thị trụ lại giữa vòng vây như ngọn nến trong phong ba bão táp, phát ra tia sáng cuối cùng trước khi tắt lịm.
Trong trại, quân Tống tàn dư, thiếu niên chiến giáp đã thủng trăm ngàn chỗ, mình đầy thương tích, tay trái buông thõng vô lực rủ xuống, mặt mũi đều là máu hai mắt đỏ rực như lửa. Dương Vạn Lý, thứ tử Dương gia, người cuối cùng còn sống sót.
Hắn đưa mắt nhìn quanh.
Ngoài cổng thành, thủ cấp đại ca Dương Vạn Thành bị chặt bỏ, treo trên Liêu Quân tiên phong chiến kỳ.
Đại Liêu tả quân, tam thúc Dương Bá Nhạc t·hi t·hể treo cao, để Liêu Quân diễu võ giương oai.
Phía trước cửa thành, tam đệ Dương Vạn Túc chỉ còn một đống thịt nát, bị vạn mã giẫm đạp.
Trên đống tử thi trước thành, cữu cữu Lý Trường Thạch tứ phân ngũ liệt, bị loạn đao phân thây.
Trong thành môn, biểu ca Lục Khả Vi t·hi t·hể tên cắm đầy như nhím, bị vạn tiễn xuyên tâm.
Bên cạnh hắn, phụ thân Dương Bá Nghiệp chịu trăm ngàn vết đao, được thân vệ bảo hộ về tới đây, cũng đã t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.
"Phụ thân… Nhi tử bất hiếu… Không thể bảo hộ mọi người."
Tiếng nói khàn đục, gió thổi qua làm vạt áo tung lên, kéo theo mảnh lệnh phù cuối cùng từ tay người phụ thân vừa chiến tử – Hổ Phù Dương Gia, đã nhuộm huyết, đã nứt vỡ. Một lát sau, bên tai hắn vang vọng giọng lão tướng Quách Hà, tả tướng dưới trướng Dương Bá Nghiệp, người duy nhất còn có thể đứng vững:
“Vạn Lý! Đi mau! Không thể c·hết ở đây!”
Vạn Lý không đáp, chỉ nhìn về phía tường thành đã đổ, nơi máu tràn như suối đỏ, ánh mắt phảng phất như khắc sâu từng khuôn mặt đã ngã xuống. Đại ca, nhị ca, tam thúc, nhị thúc, biểu huynh, thân binh… từng người một, đều đã hóa thành hồn thiêng trên mảnh đại địa này.
Hắn gắng gượng đứng dậy, nhổ thương khỏi mặt tuyết, tay phải đề thương, sát khí trùng thiên:
“Giết!!!”
Bỗng trước mắt tối sầm, trước khi mất đi ý thức, chỉ còn lại giọng nói của Quách Hà.
“Xin lỗi Nhị Lang, Ngài là hy vọng cuối cùng! Dương gia không thể tuyệt tự!”
Từ xa, tiếng trống trận của quân Liêu lại vang lên. Lửa cháy phía chân trời nhuộm đỏ bầu không, bầy sói hoang theo mùi máu kéo đến,
Hai ngày sau.
Lạc Dương, xuân muộn. Đào mai vừa tàn, tuyết lạ lại rơi.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng bên cổng hẻm Tây Hoa, vén màn lên là một nữ tử vận áo tơ xanh nhạt, dung nhan như trăng, cử chỉ nhẹ nhàng, mi mục thanh tú, Lệ Thọ Hoa tay cầm giỏ tre, trong đặt vài bình dược, lá trà khô, khăn lụa trắng. Gió lạnh thổi qua, nàng khẽ rùng mình, nhưng vẫn cúi xuống chỉnh lại khung gỗ gãy của cánh cổng nhỏ.
Sau cánh cổng ấy là một gian nhà tranh nhỏ sát Lệ phủ, từ lâu không có người ở. Nhưng mấy hôm nay, đêm nào nàng cũng lặng lẽ đến đây. Lệ phu nhân, biết tất cả, nhưng chưa từng nói gì.
Bên trong gian nhà vắng, khói thuốc mờ ảo. Trên giường tre, thiếu niên áo giáp đã tả tơi đang nằm b·ất t·ỉnh, sắc mặt trắng bệch, ngực quấn đầy băng gạc, chính là Dương Vạn Lý.
Lệ Thọ Hoa cúi người thay thuốc, lau trán, cử chỉ nhẹ như nước. Bàn tay nhỏ bé run rẩy khi chạm vào v·ết t·hương lạnh ngắt, nàng khe khẽ lẩm nhẩm:
“Quan nhân, chàng là ai?”
Bỗng nhiên, cơ thể Dương Vạn Lý run lên bần bật, huyết mạch căng phồng, hàm răng cắn chặt. Cho dù đã hôn mê, qua gương mặt cương nghị nhưng trắng bệch này, ngoại nhân cũng có thể cảm nhận sự đau đớn hiện rõ. Thiếu niên nhẹ giọng thì thào, giọng nói khàn đặc nhuốm màu t·ang t·hương:
“Nhị Thúc … có mai phục …”
“Tam đệ … Đừng đi … Đừng đi …”
Lệ Thọ Hoa khẽ nắm tay của thiếu niên, đôi tay thô ráp đầy chai sạn, nhìn khuôn mặt thống khổ của hắn, nàng than khẽ:
“Quan nhân, chàng … rốt cuộc trải qua những gì?”
Lạc Dương, đầu hạ, tuyết đã tan, xuân muộn chỉ còn lưu lại trong tơ liễu và chút hương cỏ dại dọc bờ ao nhỏ sau Lệ phủ.
Trong gian nhà tranh cũ, thiếu niên trọng thương dần hồi phục. Dù thân thể mang trăm vết sẹo, nhưng thần tỉnh chí kiên, phong mang tất lộ. Mỗi buổi sáng, Lệ Thọ Hoa lại đến, mang theo dược thiện, thang thuốc, khăn thêu.
Nàng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ dọn dẹp, chăm sóc, xếp lại áo choàng, rửa khăn lau mặt, thái vài lát gừng bỏ vào nước ấm, đặt cạnh giường. Cử chỉ dịu dàng như nước, lại không một câu dư thừa. Tri kỷ quan tâm chỉ đến thế mà thôi.
Một buổi sáng, dương quang xạ chiếu qua song cửa tre. Vạn Lý khẽ mở mắt, thấy nàng đang cắm lại bình hoa, một nhành bạch mai cuối mùa.
“Tiểu thư.”
“Tại hạ… còn chưa biết tên nàng.”
Giọng hắn khản đặc, mang theo mùi gió cát nơi biên tái, nhưng từng chữ vẫn thâm trầm như đá cổ. Nàng khựng lại một khắc, tay vẫn cắm hoa, không quay đầu, chỉ nhẹ đáp:
“Nô gia họ Lệ, khuê danh Thọ Hoa.”
Dương Vạn Lý cúi mắt: “Thọ Hoa… Lệ Thọ Hoa…”
Thiếu niên ánh mắt kiên định, nhẩm từng chữ như muốn in sâu vào tiềm thức.
“Tên thật hay … Tại hạ Dương Vạn Lý.”
Mấy tuần sau, thương thế đã lành tám phần. Dương Vạn Lý bắt đầu có thể đứng dậy luyện quyền, thỉnh thoảng giúp nhóm bếp, quét sân, gánh nước. Lệ Thọ Hoa nhìn hắn từ sau rèm trúc, ánh mắt nhu hòa tựa thu thủy. Thiếu niên ở trần, nơi nơi đều là đao thương tiễn nhập, bắp thịt thiên chuy bách luyện, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị, gò mũi cao thẳng như đao tước rìu đục. Vung rìu chặt gỗ, động tác tự nhiên thiên thành, như mấy chục năm dày công khổ luyện.
Đến một ngày, khi nồi thuốc cuối cùng trên bếp đã cạn, thiếu niên đứng trước cửa nhà tranh, mặc chiến bào cũ được nàng vá lại, ánh mắt hướng về Bắc cương xa xăm, trầm giọng:
“Ta phải đi.”
“Gia hận chưa báo, quốc nợ chưa đền, thân tộc chưa tế. Mỗi ngày ở đây là một ngày bất hiếu.”
Lệ Thọ Hoa không cản. Chỉ nhẹ gật đầu, lặng lẽ bước đến bên bàn, lấy ra một bọc nhỏ, trong có một chiếc khăn tay thêu chữ "Vạn" bằng chỉ ngọc bích.
“Đây là… vật ta thêu lúc ngài còn mê man. Không có gì nhiều… chỉ là vật giữ lòng.”
Dương Vạn Lý cúi đầu. Một lát, hắn trịnh trọng tiếp nhận chiếc khăn, giấu vào ngực áo, khẽ nói:
“Bao giờ mã đạp Liêu Đình, thiên hạ thái bình… ta sẽ trở về cưới nàng.”
Hắn không hứa hẹn gì hơn, bởi quân nhân kết cục rất có thể là da ngựa bọc thây, chiến tử sa trường. Mỗi lời nói ra, là lời nguyện sinh tử.
Bắc Cương
Từng hồi trống trận vang vọng vọt qua Yên Vân Thập Lục Châu.
Bóng chiến mã phóng đi như gió, phía sau cuốn lên yên vân trận trận. Trên lưng ngựa, chiến kỳ Dương Thị lật tung trong gió, vạt áo choàng đỏ thẫm theo từng cú ra roi thúc ngựa.
Dương Vạn Lý – trở lại chiến trường.
Còn nơi Lạc Dương, trong ngôi nhà nhỏ bên Lệ phủ, Lệ Thọ Hoa vẫn mỗi ngày đun thuốc, sưởi bình trà, ngồi bên song cửa, ngóng chờ một bóng lưng đã đi xa.