Ngũ Phúc Chi Vạn Lý Thiên

Chương 2: Nhập Kinh




Chương 2: Nhập Kinh
Tựa thi
Lạc nhật tây phong dạ mịch sầu
Giang hồ mộng đoạn khởi hồi đầu.
Thập niên phong vũ tâm như cổ
Kinh khẩu yên hoa lại khởi lâu.
Dịch nghĩa
Nắng tắt gió tây, đêm về buồn bã
Giấc mộng giang hồ đứt đoạn quay đầu.
Mười năm gió bụi lòng như cổ cầm
Cửa Kinh yên khói lại dựng lầu cao.
--------------------------------------------------------------------------------------
Đông phong dần lui, mưa bụi xuân vãn còn lẩn khuất trên mái cũ Biện Kinh. Trên quan đạo phía nam, một chiếc xa ngựa phủ vải xanh nhạt đi tới, theo sau là một xe lớn chở hàng cùng vài thớt ngựa thồ.
Bốn phía gò lau bãi sậy, từng lớp bùn loãng ngậm cỏ non mới nhú, sương lam phảng phất. Một phụ nhân trung niên vén rèm xe, ánh mắt dõi xa về phía chân trời – nơi tường thành Biện Kinh lờ mờ như ẩn như hiện.
“Đến rồi.”
Bà khẽ thốt, thanh âm nhẹ như thở:
“Biện Kinh.”
Bên cạnh, thanh y nữ tử đưa tay đỡ lấy lưng mẫu thân, giọng dịu dàng:
“Nương nghỉ tạm trong xe, đoạn này đường xóc, để nữ nhi xuống đi trước.”

Lệ Đại Nương bước xuống xe ngựa, phong tư thanh nhã, yên ba thu thủy, đáy mắt mang sầu.
Năm đó phụ thân q·ua đ·ời, nàng liền gánh vác việc nhà, đồng hành cùng mẫu thân gồng gánh cơ nghiệp, ngặt vì thân tộc tham lam, lòng người hiểm ác, đành bán lại cơ nghiệp ở Lạc Dương, cùng mẫu thân và các tỷ muội chuyển nhà đến Biện Kinh.
Đoàn người cuối cùng cũng tiến vào Nam môn. Biện Kinh hôm nay đúng dịp tiết Thanh Minh, người ngựa như nước, phố phường rộn ràng, xưởng lụa, tiệm hương, hàng rượu, tiệm trà, tửu lâu, sạp bánh, hai bên đường đều đông nghịt, hương thơm mỹ thực trộn lẫn tiếng người rao gọi làm người mới tới vừa choáng ngợp, vừa bồi hồi.
“Ngũ nương, đừng ngó đầu ngó cổ nữa, coi chừng ngã.”
Lệ Tứ nương cười khẽ gõ nhẹ lên đầu Lệ Ngũ Nương.
“Muội chưa từng thấy thành lớn như vậy mà!”
Ngũ nương phồng má đáp lời
“Tỷ xem kìa, bánh hoa đào kìa! Bên kia còn có xiên mạch nha...”
Phía trong xe, Lệ phu nhân khẽ vén màn nhìn các nữ nhi, ánh mắt trầm mặc. Khi trượng phu còn sống, thanh danh Lệ gia vang xa, con cái đủ đầy, gia đạo hòa thuận. Ai ngờ một cơn bạo bệnh, một dòng lũ, đem mọi thứ cuốn đi sạch sẽ.
“Phu quân …”
Bà thầm niệm trong lòng.
“Trước đến tửu quán nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau lại thuê người tìm hiểu tình hình.”
Đoàn người dừng chân tại một tửu quán nhỏ. Tam nương, cùng ngũ nương nhanh nhẹn tháo vát, ra ngoài chợ nghe ngóng tình hình, tìm kiếm nơi trú chân lâu dài.
Trong tửu quán, Đại nương khẽ rót một tách trà, dâng đến Lệ Phu Nhân
“Mẫu Thân đừng lo lắng, Tam nương thiên tư thông minh, ngũ nương lại hoạt bát nhanh nhẹn, hai người bọn họ sẽ sớm nghe ngóng được tình hình thôi.”
Rất nhanh đến xế chiều, hai người trở về mang theo tin tức, có một tửu lâu nhỏ, lão bản cần nhượng lại để về quê an hưởng tuổi già.
Ba ngày sau, đoàn người mới dừng chân ở ngõ Hồng Tường, phía đông thành Biện. Đây vốn là khu phố buôn bán trà đạo, nổi danh vì sát gần học viện Văn Chính – nơi văn nhân, quan lại thường lui tới.
Một tiểu lầu ba gian dựng từ gỗ tử đàn, mái cong rêu phủ. Bên trong chỉ còn khung xương, phải tu sửa lại từ đầu.
“Chúng ta... sẽ bắt đầu từ đây.” - Lệ Đại Nương nói khẽ.

“Tỷ tỷ, tỷ xem bên kia có cái tửu lâu lớn quá!”
Ngũ nương chỉ tay, đôi mắt tròn xoe sáng lên.
Đối diện chúng nữ là một tửu lâu ba tầng, tường gạch đỏ, lan can sơn son, bảng hiệu rực rỡ đề hai chữ “Phan Lâu” khách ra vào tấp nập, tửu hương nồng nàn thoảng đến tận đây.
“Đó là sản nghiệp của ai?” – Lệ Phúc Huệ nhíu mày.
“Sài gia ở Biện Kinh. Gia chủ Sài thị, cũng là biểu huynh của Nhị muội phu.”
Lệ Đại Nương khẽ nói, ánh mắt trầm ngâm, “Người này nghe nói cơ trí hơn người, kinh thương từ nhỏ.”
Lệ Khang Ninh Tam nương, vẫn lặng lẽ đứng cạnh. Nàng ngoái nhìn tấm bảng đối diện, khóe môi nhếch nhẹ như cười mà không cười.
“Vậy thì mượn danh tiếng của hắn làm bệ đỡ đầu tiên cho chúng ta.”
Nàng cất lời, giọng uyển chuyển mà không thiếu phần kiêu ngạo.
“Tam muội...” – Lệ Thọ Hoa nhìn muội, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, lại có phần chờ mong.
Chiều xuống, trời trở gió. Mấy tỷ muội Lệ gia tay xắn áo, xếp ghế quét sàn, tự tay lau từng ô cửa, từng viên gạch.
Trong khoảnh khắc, tiếng chuông báo giờ vọng từ phương xa. Tường thành Biện Kinh đỏ rực hoàng hôn, hồng vân thấp thoáng phía trên trời.
Lệ Gia đến Biện Kinh.
Thanh Vân Sơn nằm về phía tây nam Biện Kinh, đường núi quanh co, mây bạc vờn lưng, thanh đăng cổ tự ngàn năm tuổi.
Sáng hôm ấy, sương chưa tan, Lệ phu nhân cùng Tam nương Lệ Khang Ninh lên đường đến Vọng Nguyệt Tự.
Xe ngựa dừng dưới chân núi. Khang Ninh cẩn thận đỡ mẫu thân xuống, cầm theo hộp gỗ dài đựng lễ vật, trong đó có hương trầm, hoa quả, cùng mấy bức họa vẽ chân dung nữ nhi Lệ Gia. Dọc đường lên núi, đá xanh rêu phủ, cây tùng rủ bóng, chim khách chuyền cành hót vang.
“Tam nương!” - Lệ phu nhân cất lời, giọng chậm rãi

“Nơi này là chốn thanh tịnh. Mỗi lời khấn, mỗi nén hương đều vọng tới thượng thiên. Hôm nay, ta không vì cầu tài, cầu phúc, mà chỉ mong con cái yên bề gia thất. Con nhớ giữ mồm giữ miệng”
Khang Ninh khẽ cúi đầu:
“Mẫu thân lo nghĩ đã nhiều, nữ nhi nguyện cùng người dâng hương lễ Phật.”
Bước vào chánh điện, hương trầm nghi ngút, tượng Quan Âm nghìn mắt nghìn tay ngự giữa đàn hương, ánh sáng từ lưỡng dãy cửa sổ chiếu vào phản quang lên tấm khăn đỏ phủ đàn lễ. Gió nhẹ lùa, chuông đồng nhẹ rung như thì thầm lời cổ nhân.
Trước điện Phật, Lệ phu nhân dọn lễ, lấy ra từng bức họa đặt ngay ngắn lên án.
Bức thứ nhất, nét vẽ thanh nhã, dung mạo đoan trang, mắt ngọc mày ngài, là Đại nương Lệ Thọ Hoa.
Bức thứ hai, phong tư linh hoạt, ánh mắt xảo diệu, chính là Tam nương Lệ Khang Ninh.
Bức thứ ba, dung mạo hiền thục, nụ cười như xuân, là Tứ nương Lệ Hiếu Đức.
Bức thứ tư, tóc xõa ngang vai, mắt tròn như trăng, chính là Ngũ nương Lệ Lạc Thiện.
Lệ phu nhân chắp tay quỳ lạy, tiếng khấn vang lên nhẹ mà tha thiết:
“Tín nữ thành tâm cầu nguyện, mong hôn sự của nữ nhi có thể thuận lợi.”
“Tứ nương, ngũ nương có thể đợi, nhưng Đại nương Thọ Hoa, còn trẻ góa bụa, phí hoài tuổi xuân, tam nương Khang Ninh tính cách dữ dằn hôn sự trắc trở, hai đứa nó không đợi được nữa rồi.”
“Con không mong con rể giàu sang phú quý, chỉ mong tìm được lương nhân để gửi gắm nữ nhi cả đời.”
Lệ phu nhân nói đến đây, lệ đã rơi ướt tay áo. Khang Ninh nhẹ nhàng đỡ lấy tay mẫu thân, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đốt hương:
“Cầu quan âm phù hộ cho mẫu thân và các tỷ muội thân thể an khang, gia đình có mái ngói che đầu, có nơi để trú chân. Cơm rau đạm bạc, bình an qua ngày”
Ra khỏi chính điện, trời đã đứng bóng. Mẹ con Lệ gia ngồi nghỉ dưới mái hiên cổ miếu, bên cạnh là một hồ sen nhỏ, sóng nước lăn tăn.
Khang Ninh ngước nhìn lên bầu trời:
“Duyên phận vốn khó cưỡng, mẫu thân hà tất phải khổ tâm?”
Lệ phu nhân khẽ cười: “Mẫu thân nào chẳng vậy. Chỉ sợ một ngày ta không còn trên đời, các con không người trông nom.”
“Nữ nhi còn có nhau,” Khang Ninh nắm chặt tay bà, “Nữ nhi sẽ sống tốt, mẫu thân đừng quá lo lắng”
Lệ phu nhân bật cười khẽ. Tiếng cười ấy mang chút buồn, nhưng lại nhẹ nhàng như gió xuân đầu ngõ.
Cuối ngày, xe ngựa lại lăn bánh trở về thành Biện, mặt trời lặn phía tây, ánh chiều tà phủ bóng dài lên đường núi quanh co.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.