Ngũ Phúc Chi Vạn Lý Thiên

Chương 12: Tâm sự bên đèn – Tam nương hỉ sự.




Chương 12: Tâm sự bên đèn – Tam nương hỉ sự.
Lệ Gia, buổi chiều.
Trời vừa nhá nhem tối, xe ngựa đã dừng lại trước cổng chính Lệ Phủ. Lệ Phu Nhân cùng Tam nương Khang Ninh xuống xe. Tam nương còn muốn hỏi thêm vài điều nhưng Lệ Phu Nhân khoát tay, ánh mắt ôn nhu mà nghiêm nghị:
"Việc này, để ta cùng Đại nương nói riêng."
Khanh Ninh tuy có phần lưỡng lự nhưng cũng lý giải, chắp tay đáp lễ, lui xuống nội viện.
Lệ Phu Nhân bước thẳng đến phòng của Thọ Hoa. Cửa phòng khép hờ, ánh đèn dầu hắt ra một quầng sáng ấm áp. Thọ Hoa đang ngồi trước án thư, thêu một bức cẩm tú đồ, thấy mẫu thân đến thì vội đứng dậy, dịu dàng thỉnh an:
"Mẫu thân, người đã về."
Lệ Phu Nhân gật đầu, đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng:
"Thọ Hoa, đến đây, ngồi xuống bên cạnh ta."
Hai mẹ con ngồi xuống bên bàn trà nhỏ. Bên ngoài, gió thu lướt qua cành liễu, mang theo hương thoang thoảng của hoa quế. Lệ Phu Nhân trầm mặc một lúc lâu, mới khẽ thở dài:
"Hôm nay ta đã đi gặp Dương Vạn Lý."
Thọ Hoa nghe đến cái tên ấy, ngón tay khẽ run lên, chỉ cúi đầu không đáp.
Lệ Phu Nhân chậm rãi kể lại từng lời Dương Vạn Lý đã nói tại Hộ Quốc Công phủ, về trận chiến Ngọc Môn Quan, về cả nhà Dương Thị máu nhuộm sa trường, về bi kịch và cừu hận khắc vào số phận thiếu niên mười tám tuổi.
Lệ Phu Nhân nói rất nhẹ, nhưng mỗi chữ như từng mũi kim, đâm vào lòng Thọ Hoa.
Đến khi nghe Dương Vạn Lý vì phải báo Dương Thị huyết cừu mà không dám quay về, chỉ để lại một câu hứa hẹn, Thọ Hoa đã không kìm được nữa. Nàng gục mặt vào tay áo, tiếng khóc nghẹn ngào như suối ngầm vỡ đê:
"Vạn Lý... Vạn Lý."
Bao nhiêu năm khổ sở đợi chờ, bao nhiêu lần trong đêm khuya thầm tự trách mình si tình vô ích, giờ phút này tất cả hóa thành nước mắt.
Lệ Phu Nhân cũng rưng rưng, vỗ nhẹ vai nữ nhi, dịu dàng nói:
"Con trách hắn cũng được. Nhưng mẫu thân thấy, Vạn Lý là người có trách nhiệm, có nghĩa khí, dám đảm đương, là một nam tử hán. Hắn... không phải phụ lòng con, chỉ là bất đắc dĩ."
Thọ Hoa vùi đầu trong lòng mẫu thân, tiếng nức nở dần nhỏ lại.
“Mẫu Thân, nữ nhi thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào? Rõ ràng trong lòng nữ nhi vẫn còn hắn, nhưng mười năm bặt vô âm tín, bao nhiêu đêm đợi chờ, bao nhiêu ngày trông ngóng, hết lần này đến lần khác thất vọng. Nữ nhi, thật sự không vượt qua được đạo khảm trong lòng.”

Lệ Phu Nhân thở dài, khẽ vỗ vai Đại nương.
Ngoài cửa, gió lướt qua khóm trúc, như thì thầm một khúc ca dịu dàng.
Đêm ấy, trời đổ tuyết.
Từng bông tuyết đầu mùa, mỏng nhẹ như tơ lụa, lặng lẽ phủ xuống mái ngói xám xanh của Biện Kinh.
Trong phòng, ánh đèn dầu lay lắt.
Thọ Hoa ngồi bên án thư, mắt đỏ hoe, hai tay siết chặt chiếc khăn tay đã ướt đẫm nước mắt. Chuyện mẫu thân vừa kể, như kim châm, từng mũi từng mũi xuyên vào lòng nàng.
"Vạn Lý..."
Nàng khe khẽ gọi trong lòng, mắt nhìn đăm chiêu vào khung cửa sổ.
Bên ngoài, tuyết rơi dày đặc, phủ trắng khoảng sân im ắng.
Không xa đó, tại quân doanh ngoài thành.
Chiều nay, theo thường lệ, Dương Vạn Lý đến quân doanh luyện binh. Cho dù thiên hạ đã không chiến sự, Trấn Bắc Quân thao luyện cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Đêm đến.
Dương Vạn Lý đứng dưới hiên trúc, áo giáp chưa cởi, trên vai đọng lớp tuyết mỏng.
Hắn ngẩng đầu, để những bông tuyết lạnh buốt rơi lên mặt mình.
Một nụ cười khổ lướt qua khóe môi, chua chát mà bất lực.
Ba ngày sau, Sài phủ phái người mang theo kim tráp, trà ngon, lụa gấm, cùng một tấm bái th·iếp viết tay, long trọng đến Lệ phủ cầu thân.
Trên th·iếp ghi rõ:
"Sài gia lệnh lang, kính ngưỡng Lệ Gia Tam nương tử đức hạnh tài hoa, nguyện kết thành lương duyên, đời đời tương kính như tân."
Lệ phu nhân tiếp lễ, chấp thuận, trao lại tín vật một đôi trâm ngọc cho bà mai đem về, xem như đáp ứng.

Trời đã vào đông, tuyết rơi lất phất.
Kể từ khi Sài gia đến cửa cầu thân, Lệ phủ bận rộn không ngớt. Lệ Phu nhân đích thân chọn ngày lành, thỉnh đạo sĩ xem bát tự. Thọ Hoa ngày ngày cùng mẫu thân soạn sính lễ, thêu áo cưới, lòng cũng thấy vui lây theo niềm hạnh phúc của tam muội.
Nạp thái, vấn danh, nạp cát, từng lễ một, đều theo đúng phép tắc.
Ngày sính lễ, nạp chinh, Sài phủ đem sính lễ chín tráp, lụa ngọc đầy rương, vàng bạc chói lòa, kiệu hoa đỏ thắm bày dọc sân trước.
Tiếng trống, tiếng nhạc vang vọng, náo nhiệt suốt mấy con phố.
"Tam nương cuối cùng cũng thành thân rồi."
Thọ Hoa đứng bên cửa sổ, khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên cảm xúc khó gọi thành tên.
Chẳng mấy chốc, hai bên gia đình đã đến thỉnh kỳ.
Chọn được mười một tháng chạp, vạn sự cát tường.
Ngày đó, từ sáng tinh mơ, toàn phủ đã rộn ràng. Khanh Ninh khoác áo cưới đỏ thắm, đầu đội phượng quan, mặt che khăn lụa hồng, e ấp ngồi trong kiệu hoa.
Dàn nhạc tấu khúc, đoàn rước dâu dài cả trăm bước.
Sài An mặc hỉ phục đỏ thẫm, dẫn đầu đoàn người nghênh thân. Ánh mắt rực sáng khi kiệu hoa dừng lại trước cổng.
Lệ Gia hôm ấy người đến chúc mừng đông nghịt.
Bỗng, từ xa, hai hàng binh sĩ khiêng ba chiếc rương lớn lại gần, trên lưng đeo “Bắc” tự lệnh bài, là Trấn Bắc Quân tiêu chí. Tần Hạc đi đầu cao giọng hô to:
“Hộ Quốc Công phủ, chúc mừng Lệ Gia Tam nương hỉ sự, đưa tặng gấm lụa năm thớt, Hoa tửu mười đàn, châu báu một rương. Nguyện Tam nương tử phu thê ân ái, vĩnh kết đồng tâm.”
Quan khách xung quanh bất ngờ, Sài gia người và Sài An cũng thập phần kinh ngạc, xì xào bàn tán:
“Lệ Gia vậy mà có quan hệ với Quốc Công Phủ sao …”
“Quà cưới long trọng như vậy, khẳng định quan hệ không cạn …”
Lệ Gia cũng rất kinh ngạc, không ngờ Dương Vạn Lý lại đưa cho Tam Nương quà cưới. Lệ Phu Nhân dẫn đầu Lệ Gia đến trước mặt Tần Hạc, đưa tay khẽ bái:
“Đa tạ Hộ Quốc Công hậu lễ, Lệ Gia muôn phần cảm kích.”
Trong lòng Lệ Phu Nhân cùng Lệ Gia chúng nữ cũng rất cảm động. Dương Vạn Lý đây là đang tạo thế cho Tam nương, có Quốc Công phủ tầng quan hệ này, sau này cuộc sống Tam nương tại Sài Gia cũng dễ chịu ba phần.

Tần Hạc khẽ cúi mình:
“Lệ Phu Nhân quá khen, đây là Dương Quốc Công tâm ý, chúc mừng Tam Nương hỉ sự.”
Lệ Phu Nhân gật đầu, tướng sĩ hai bên liền mang quà cưới đặt xuống. Tần Hạc chắp tay:
“Lệ Phu Nhân, Dương Quốc Công nhiệm vụ tại hạ đã hoàn thành, xin phép cáo lui, không làm lỡ dở giờ lành của Tam nương.”
Lệ Phu Nhân cố ý giữ lại, nhưng Tần Hạc khéo léo từ chối, mang theo đám thân vệ rời đi.
Sau lưng Lệ Phu Nhân, Thọ Hoa tinh ý nhìn thấy, phía sau cuối ngõ, một bóng người thấp thoáng.
“Là chàng sao?”
Thọ Hoa tự hỏi.
Giờ lành đã điểm, kiệu hoa mang theo Khang Ninh rời đi. Lệ Phu Nhân cùng Lệ Gia tỷ muội bịn rịn tiễn đưa Tam nương.
“Phu quân, tam nương cuối cùng cũng đã thành thân rồi. Phu quân trên trời có thiêng, phù hộ Tam nương gia đình hòa thuận, vạn sự an khang.”
Lệ Phu Nhân khẽ gạt lệ, ánh mắt dõi theo bóng kiệu hoa đã khuất dần.
Thọ Hoa đưa Lệ Phu Nhân vào nhà, ngoái lại nhìn phía đầu ngõ, bước chân khẽ nhấc.
Phía sau ngõ nhỏ.
Dương Vạn Lý đứng nhìn Lệ Phu Nhân cùng Thọ Hoa vào nhà, thất thần hồi lâu, định xoay người rời đi, bỗng một giọng nói vang lên:
“Dương Quốc Công, thập thò như vậy đâu phải phong thái của ngài.”
Quay đầu nhìn lại, Thọ Hoa đã đứng đấy từ bao giờ. Dương Vạn Lý khẽ gãi đầu, có chút xấu hổ:
“Hôm nay ngày vui của Lệ Gia, ta cũng muốn đến chúc mừng, nhưng sợ làm muội mất hứng, nên chỉ dám đứng nhìn từ xa.”
Thọ Hoa nhìn nam tử trước mặt, khẽ thở dài
“Đi cùng ta.”
Rồi quay người rời đi, để lại cho Dương Vạn Lý một bóng lưng yểu điệu.
Dương Vạn Lý sững sờ, rồi cười vui vẻ, cất bước đi sát theo nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.