Ngũ Phúc Chi Vạn Lý Thiên

Chương 11: Chuyện xưa.




Chương 11: Chuyện xưa.
Hộ Quốc Công Phủ trước cửa.
Lệ Phu Nhân cùng Khanh Ninh xuống xe ngựa, đưa lên bái th·iếp.
“Lệ Gia góa phụ xin cầu kiến Hộ Quốc Công.”
Thân vệ đang định từ chối, tướng quân đã có lệnh, hôm nay không muốn tiếp khách, thì Tần Hạc từ trong phủ đi ra. Trông thấy Lệ Phu Nhân và Tam nương đang ở ngoài cửa đứng chờ, Tần Hạc lập tức tiến lại.
“Bái kiến Lệ Phu Nhân, tại hạ Tần Hạc, là tướng quân Thân Vệ Doanh thống lĩnh. Xin hỏi Lệ Phu Nhân cùng Tam nương tử hôm nay đến Hộ Quốc Công phủ làm gì? Nếu có việc gấp tại hạ lập tức hồi báo tướng quân.”
Lệ Phu Nhân nghe vậy liền mỉm cười:
“Vậy thì xin nhờ Tần Thống Lĩnh.”
Tần Hạc nghe vậy cũng gật đầu, lập tức ánh mắt ra hiệu cho thân vệ gác cổng. Thân vệ hiểu ý, liền đưa tiễn Lệ Phu Nhân và Tam nương vào khách phòng của Hộ Quốc Công phủ chờ đợi.
Hậu viện.
Dương Vạn Lý vừa luyện thương xong, đang ngồi xuống nghỉ ngơi thì Tần Hạc từ phía xa bước đến:
“Tướng Quân, Lệ Phu Nhân và Lệ Gia Tam nương tử đưa lên bái th·iếp, nói là có chuyện muốn gặp Tướng Quân, thuộc hạ đã sắp xếp hai người bọn họ ở khách phòng.”
Dương Vạn Lý hơi nghi hoặc, không hiểu Lệ Phu Nhân đến gặp hắn làm gì, nhưng cũng gật đầu với Tần Hạc:
“Ừm, ta đã biết, ngươi làm tốt lắm, bây giờ ta lập tức đi qua.”
Nói đoạn liền vào phòng thay quần áo, dù sao hắn vừa luyện thương xong, cả người mồ hôi, không thích hợp gặp Lệ Phu Nhân lắm.
Một lát sau, Dương Vạn Lý thay một thân hắc bào, bước chân vào khách phòng.
Trong khách phòng, Lệ Phu Nhân được hai thân vệ tiếp đãi, trà nước đầy đủ, lễ nghi không kém. Dương Vạn Lý chắp tay khẽ bái:
“Vãn bối Dương Vạn Lý bái kiến phu nhân, không biết hôm nay phu nhân hạ cố đến phủ có chuyện gì phân phó.”

Lệ Phu Nhân đặt tách trà xuống khẽ mỉm cười:
“Dương Công hữu lễ, ngài đường đường Hộ Quốc Công, đáng ra dân phụ phải thi lễ với ngài, ngài thi lễ như thế là chiết sát dân phụ. Phân phó không dám nói, chỉ là hôm nay qua quí phủ muốn làm rõ vài chuyện xưa, không biết Dương Công phải chăng có chút thời gian quí báu?”
Dương Vạn Lý ôm quyền thi lễ:
“Không dám, mời Phu nhân và Tam nương ra Hậu Viện, tiện đường tâm sự.”
Lệ Phu Nhân gật đầu, cùng Tam nương theo Dương Vạn Lý đi về phía hậu viện. Trên đường đi, nhìn quanh Quốc Công Phủ đều là Thân Vệ, Tam nương hiếu kỳ hỏi:
“Dương Công thân là Nhất Đẳng Hộ Quốc Công, quan cư nhất phẩm Hộ Quốc Thượng Tướng quân, sao trong phủ không có lấy một tỳ nữ hầu hạ?”
Dương Vạn Lý cười đáp:
“Ta chinh chiến sa trường nhiều năm, phần lớn thời gian đều ở trong q·uân đ·ội. Bắc cương khổ hàn, quân doanh chi địa lại không cho phép nữ tử ra vào, tại hạ đều cùng trong quân tướng sĩ cùng ăn cùng ngủ, sống chung đã quen, cũng không có chuyện gì cần người khác hầu hạ, đa số đều tự mình làm, hiện tại nếu có thêm tỳ nữ vào trong phủ, có chút không thích ứng.”
“Thân vệ doanh ta chinh chiến bao năm, tuy nói là thuộc hạ, nhưng đối với tại hạ bọn họ chính là đồng sinh cộng tử huynh đệ, tình như thủ túc. Có bọn họ tại trong phủ, ta mới thấy thân thuộc.”
Khanh Ninh và Lệ Phu Nhân nghe vậy giật mình tỉnh ngộ, hình tượng Dương Vạn Lý trong lòng hai người lại cất cao không ít. Khanh Ninh chắp tay hồi đáp:
“Dương Công yêu binh như con, là quân nhân mẫu mực, Khanh Ninh khâm phục.”
Dương Vạn Lý cười nhẹ:
“Tam nương quá khen. Đã đến nơi, thỉnh hai vị ngồi.”
Dương Vạn Lý dừng lại tại một bàn đá nơi hậu viện, khẽ phất tay. Tần Hạc và các thân vệ các ứng lệnh rời đi. Trong hậu viện, chỉ còn lại hắn và Lệ gia mẫu nữ.
Lệ Phu Nhân ngồi xuống, nhìn Dương Vạn Lý thật sâu, mới khẽ hỏi:
“Dương Công, ta lần này đến, thứ nhất để tạ ơn Dương Công ngày đó xuất thủ, cứu Tam nương một mạng, Lệ Gia trên dưới muôn phần cảm kích. Thứ hai, xin hỏi Dương Công, ngài và nhà ta Đại nương, rốt cục là như thế nào?”
“Ta biết năm đó Đại Nương cứu ngài một mạng, nhưng ngài cũng đã cứu Tam nương một mạng, nếu nói về báo ân, ngài đã trả đủ rồi.”

Dương Vạn Lý trầm mặc, khẽ thở dài:
“Phu nhân hẳn cũng biết chuyện năm đó. Năm đó ta trọng thương chạy đến bên cạnh Lạc Dương, được Thọ Hoa cứu giúp, mang về chăm sóc. Cứu mạng chi ân cảm kích không hết. Trong thời gian chữa bệnh, Thọ Hoa ôn nhu mỹ lệ, ân cần chăm sóc, tại hạ đem lòng yêu thương.”
Lệ Phu Nhân mi mục khẽ giãn ra, nhưng giọng nói vẫn cương quyết:
“Nếu Dương Công đã thừa nhận trong lòng có Đại Nương, vậy tại sao năm đó chỉ để lại một câu hứa hẹn, lại dứt áo rời đi mười năm biền biệt. Mười năm, không một lá thư, không một lời hồi âm, nhà ta Đại Nương, chờ đợi ngài ròng rã mười năm a?”
Dương Vạn Lý cúi đầu, ánh mắt hổ thẹn, lòng đầy áy náy:
“Phu nhân, năm đó hứa hẹn là tại hạ sai lầm. Ta không nên để Thọ Hoa trông ngóng nhiều năm như vậy. Nhưng hiện tại ta đã trở về, ta đảm bảo, từ nay về sau, dốc hết sức mình, hộ Thọ Hoa và Lệ Gia chu toàn.”
Lệ Gia nhân gạt tay, lạnh giọng:
“Ta Lệ Gia tiểu tiểu môn hộ, không đỡ được Hộ Quốc Công tôn đại kỳ này, ta chỉ muốn biết, lý do? Tại sao năm đó lại rời đi?”
Dương Vạn Lý thở dài, ánh mắt xa xăm, giọng trầm trầm:
“Phu Nhân, có muốn nghe một đoạn chuyện xưa?”
“Thái Bình Hưng Quốc năm thứ sáu, năm đó ta vừa tròn mười tám. Cùng đại ca Vạn thành, tam đệ Vạn Túc, mẫu thân, nhị thúc, nhị thẩm, cữu cữu, cô cô, biểu ca đến Ngọc Môn Quan, nơi tiên phụ Dương Bá Nghiệp đang trấn giữ để ăn tết. Có thể nói, Dương Thị cả nhà lúc đấy đều tại Bắc Cương.”
“Năm đó tết đến, Đại Liêu cử sứ thần nghị hòa, triều đình hạ lệnh không đại động binh qua. Trên dưới Bắc Cương cũng buông lỏng cảnh giác, phụ thân hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi ăn tết, lơ là phòng bị.”
“Đêm giao thừa, Đại Liêu viện cớ hộ tống cống phẩm, cử mười vạn tinh kỵ xâm nhập. Trấn Bắc Quân đang trong thời điểm ăn tết, phòng bị có chút lơ là, đến khi Liêu binh vượt qua Tiền trạm, thì đã muộn.”
“Tiền trạm do tam thúc Dương Bá Cơ trấn giữ, do tin tức đoạn tuyệt, khi đại quân đến Ngọc Môn Quan, ta hiểu, tam thúc đã thân vong.”
“Đại Liêu cử mười vạn tinh kỵ, Ngọc Môn Quan lúc ấy binh lực chỉ có ba ngàn, cả nhà ta đều hiểu, để mười vạn kỵ binh tràn vào Ngọc Môn Quan, hậu họa khôn lường, Đại Tống vong quốc ngay trước mắt.”
“Phụ Thân dẫn dắt toàn bộ Dương Thị, trên tường thành nghênh địch, tử chiến không lùi, ngạnh sinh ngăn chặn đại quân ba ngày ba đêm, để triều đình có cơ hội phản ứng.”
“Ba ngày ba đêm chém g·iết, Trấn Bắc Quân đã sức cùng lực kiệt. Đêm đó, thành phá, người vong. Trấn Bắc Quân quân yểm hộ bách tính rời đi.”

“Đêm đó, Dương Thị cả nhà đền nợ nước, ta trọng thương b·ất t·ỉnh, được phụ thân tả tướng Quách Hà hộ tống rời đi.”
“Quách Hà liều mạng bảo hộ, mang ta đến cạnh Thông Thiên Hà thì bị Liêu Binh đuổi kịp, hắn thả ta vòng lòng sông, cầu một đường sinh cơ.”
“Ta theo Thông Thiên Hà trôi đến Lạc Dương, được Thọ Hoa nhặt về cứu chữa.”
Dương Vạn Lý dừng lại, Lệ Phu Nhân và Khang Ninh mắt đã đỏ hoe. Dương Vạn Lý trầm mặc hồi lâu, mới nói tiếp
“Triều Đình sau đó kịp phản ứng, cử binh chi viện. Dù chặn lại được bước tiến của Đại Liêu, nhưng biên cảnh vẫn nguy trong sớm tối.”
“Dương Thị huyết hận, không thể không báo. Nhưng ta biết, con đường sau này là binh đao loạn lạc, thập tử nhất sinh.”
“Chiến tử sa trường, da ngựa bọc thây, là quân nhân sứ mệnh. Con đường này không có tương lai, khó hẹn ngày về. Ta biết, ta không nên cho Thọ Hoa một câu hứa hẹn.”
“Nhưng Phu Nhân, ngài có hiểu? Năm đó ta cũng chỉ mười tám tuổi, lần đầu biết đến ái tình, sao có thể nỡ lòng nào bỏ xuống Thọ Hoa, nên đành để lại một câu hứa hẹn, cũng là tại hạ chung thân sở nguyện.”
“Không ngờ một câu nói sai thành thiên cổ hận, để lỡ dở Thọ Hoa cả đời.”
Dương Vạn Lý ngừng lời. Lệ Phu Nhân trầm mặc hồi lâu mới khẽ hỏi:
“Năm đó Dương Công hứa hẹn, mã đạp Liêu Đình sẽ về cưới Thọ Hoa. Bây giờ Đại Liêu đã vong quốc, không biết vế phía sau Dương Công còn muốn thực hiện?”
Dương Vạn Lý hai mắt rực sáng, đứng phắt dậy, chắp tay khẽ bái:
“Phu Nhân! Đời này nếu như lại được cùng Thọ Hoa kết duyên, tại hạ c·hết không hối tiếc.”
Lệ Phu Nhân đưa tay:
“Dương Công chớ vội, ngày hẳn phải biết Thọ Hoa từng có một đời chồng, mặc đại hôn ba tháng đã q·ua đ·ời, nhưng danh phận đã có. Ngài đường đường Hộ Quốc Công, lấy một nữ tử đã góa chống, sẽ chịu lời đàm tiếu của thiên hạ.”
Dương Vạn Lý nhìn Lệ Phu Nhân, ánh mắt kiên định, nghĩa bất dung từ:
“Phu Nhân! Vạn Lý không ngại. Năm đó Thọ Hoa cứu ta một mạng, nửa đời về sau, ta Dương Vạn Lý vì nàng chắn gió che mưa, chống đỡ nàng một mảnh bầu trời. Ai dám đối với nàng đàm tiếu, thử hỏi ta Hắc Văn Kiếm có sắc hay không?”
Lệ Phu Nhân gật đầu:
“Hi vọng Dương Công nói được làm được.”
Rồi quay người cùng Tam nương rời đi, để lại ánh mắt mong chờ của Dương Vạn Lý phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.