Cuối cùng, Thẩm Ngung vẫn mua cho anh một xiên kẹo hồ lô trái cây.
Xiên kẹo có nhiều loại trái cây khác nhau, bên ngoài bọc lớp đường đã đông cứng, mỗi miếng cắn vào đều mọng nước, hương vị tuyệt vời.
Tâm trạng Trình Mặc Phỉ hơi tốt lên một chút: "Cảm ơn anh Thẩm."
Thẩm Ngung: "......"
Nếu đến lúc này mà cậu vẫn không nhận ra Trình Mặc Phỉ đang "không hài lòng" với Phương Tiểu Minh, thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Biết sao giờ, Phương Tiểu Minh nói quá nhiều, một cái miệng mà như ba người cộng lại, cậu căn bản không cản kịp.
Trình Mặc Phỉ bị phớt lờ, cảm thấy không vui cũng là chuyện bình thường.
Mà cách Trình Mặc Phỉ thể hiện sự không vui lại đáng yêu quá đáng.
Thẩm Ngung chủ động nói: "Tối nay em sẽ nói với cậu ấy, sau này lúc em ăn với anh thì sẽ không đi cùng cậu ấy nữa."
"Ừm." Tâm trạng của Trình Mặc Phỉ lại tốt lên thêm một chút.
Vì câu viện cớ để tách người ta ra của mình, Trình Mặc Phỉ còn tượng trưng mua một củ khoai lang nướng ở quầy báo trước cổng trường, dù gì trưa nay anh cũng chưa ăn no.
Thật ra trong căng-tin cũng có bán khoai lang nướng, nhưng Thẩm Ngung không nghĩ nhiều, chắc Trình Mặc Phỉ cảm thấy khoai nướng ở quầy báo ngon hơn.
Mua xong, hai người cùng trở về ký túc xá.
Bỗng nhiên, Trình Mặc Phỉ đưa xiên kẹo hồ lô trong tay đến trước mặt Thẩm Ngung.
Thẩm Ngung nhìn kỹ, phát hiện xiên kẹo đã bị ăn mất một nửa, bên trên cùng có một miếng quýt bọc đường.
Trình Mặc Phỉ chậm rãi lên tiếng: "Hôm nay anh đã ăn đủ 5 quả quýt rồi, không thể ăn thêm nữa, cái này cho em."
Dáng vẻ như một đứa trẻ ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc.
Thẩm Ngung cũng không khách sáo với anh, cúi đầu cắn miếng quýt.
Ngọt lịm.
---
Rất nhanh, ngày thứ Bảy của trận bóng rổ cũng đến.
Trước khi trận đấu bắt đầu, người đồng đội hôm trước trêu chọc Trình Mặc Phỉ huých nhẹ anh một cái, chỉ về một hướng rồi nháy mắt cười: "Là cô gái kia đấy, đáng yêu không? Cũng là sinh viên năm nhất, hôm nay đặc biệt đến chờ Thẩm Ngung."
Theo thông lệ của Đại học Yến Thành, giải bóng rổ mùa thu không bao gồm sinh viên năm nhất vì họ vừa nhập học không lâu, quá bận rộn, không có thời gian chuẩn bị, lại còn ảnh hưởng đến việc học.
Sinh viên năm nhất chỉ có thể đến xem các đàn anh khóa trên thi đấu.
Trình Mặc Phỉ nhìn theo hướng được chỉ, thấy một cô gái thắt bím đuôi sam, mặc váy dài, trang điểm nhẹ, rõ ràng là đã tỉ mỉ ăn diện.
Trình Mặc Phỉ thản nhiên nói: "Hôm nay em ấy có việc, khả năng cao là không đến đâu."
Sáng nay, Thẩm Ngung đã ra ngoài từ sớm, chắc chắn lại đi làm thêm cả ngày.
Mấy ngày nay, anh chưa từng chủ động nhắc đến trận đấu bóng rổ vào thứ Bảy với Thẩm Ngung. Anh biết cậu bận, không muốn làm khó cậu. Dù gì giải đấu cũng không chỉ diễn ra trong một ngày, đội họ cũng không yếu đến mức bị loại ngay từ vòng đầu tiên, mấy trận sau Thẩm Ngung chắc chắn sẽ có thời gian đến xem.
"À? Không thể nào..."
Trình Mặc Phỉ không tiếp tục trò chuyện, vỗ bóng rời đi.
Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà không biết đã chạy đi đâu, nhìn quanh một vòng cũng không thấy, đều là sinh viên ngành tài chính, chẳng lẽ lại không đến xem trận đấu của anh em mình?
Trận đầu tiên đối đầu với khoa Vật lý - Điện tử.
Ngay lúc trận đấu sắp bắt đầu, Trình Mặc Phỉ bất ngờ nghe thấy một giọng nói cực kỳ lớn vang lên qua loa phát thanh:
"Anh Phỉ—— cố lên——"
Trình Mặc Phỉ: "?"
Anh nhìn theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện bên ngoài sân không biết từ lúc nào đã treo một tấm băng rôn với dòng chữ: "Hôm nay là sinh nhật anh Phỉ, mọi người có mặt hãy chúc mừng một cái đi."
Hồi sinh nhật năm nay, hai tên trong ký túc xá cứ đòi in một tấm băng rôn treo trước cửa phòng, hỏi anh muốn gì, anh chỉ thuận miệng nói một câu như thế.
Không ngờ cái này được tận dụng lại.
Anh đoán bọn họ chắc chắn sẽ bày trò, nhưng không ngờ lại là trò cũ mang đến tái sử dụng.
Đồng đội cũng thấy băng rôn, lần lượt nói: "Sinh nhật vui vẻ nhé."
Rõ ràng có người đã nhìn thấy tấm băng rôn trước đó, biết hôm nay không phải sinh nhật Trình Mặc Phỉ, nhưng vẫn cố nhịn cười.
Ngay cả đội bên khoa Vật lý - Điện tử cũng lên tiếng: "Chúc mừng sinh nhật!"
Trình Mặc Phỉ: "......"
Không vui nổi.
Anh không biết nói gì thêm, ánh mắt lướt qua tấm băng rôn, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Ngung.
Người vừa hét to câu đó là Tiêu Hùng, cậu ta đang đưa loa cho Thẩm Ngung.
Thẩm Ngung cúi đầu chỉnh lại âm lượng, rồi đối diện ánh mắt của anh, giọng nói vang lên qua loa, khiến cả khán đài đều nghe rõ:
"Anh Phỉ, cố lên!"
Trình Mặc Phỉ nuốt khan một cái.
Sao Thẩm Ngung lại ở đây?
Không phải cậu đi làm thêm rồi sao?
Để xem anh thi đấu mà xin nghỉ làm à?
Trình Mặc Phỉ không kịp nghĩ nhiều, trận đấu đã bắt đầu, anh đành tạm gác lại, lát nữa sẽ hỏi sau.
Đối thủ không yếu, nhưng hôm nay Trình Mặc Phỉ thi đấu vô cùng xuất sắc, phong độ vượt xa bình thường, điểm số luôn duy trì ở thế dẫn trước, đội họ thuận lợi giành chiến thắng trận đầu tiên.
Có không ít người đưa nước cho Trình Mặc Phỉ, nhưng anh chỉ nhận lấy chai nước từ tay Thẩm Ngung, đợi hơi thở ổn định, mới có thời gian hỏi:
"Sao không đi làm thêm?"
Thẩm Ngung thành thật trả lời: "Đổi sang khung giờ khác rồi."
"Ồ, để xem anh thi đấu à?" Trình Mặc Phỉ uống thêm một ngụm nước, cố nén nụ cười nơi khóe miệng, đuôi mày như muốn cong lên tận trời.
"Ừm." Thẩm Ngung gật đầu.
Tiêu Hùng xen vào: "Cái loa bọn mình mua năm ngoái cho đại hội thể thao tự nhiên hỏng rồi, may mà có Tiểu Thẩm sáng nay đi mua cái mới."
Trình Mặc Phỉ nuốt khan.
Hóa ra sáng nay Thẩm Ngung ra ngoài sớm là để mua loa cho anh...
Còn chưa kịp cảm động bao lâu, bỗng nhiên có một cô gái quen thuộc tiến lại gần — chính là cô gái thắt bím đuôi sam, mặc váy dài lúc nãy.
Tim Trình Mặc Phỉ khẽ lỡ một nhịp.
Giây tiếp theo, anh thấy cô gái ấy nhìn Thẩm Ngung, mở miệng nói: "Thẩm Ngung, có thể cho mình xin phương thức liên lạc được không?"
Người đồng đội thích mai mối kia cũng phụ họa: "Làm quen chút đi, coi như có thêm một người bạn mới."
Vừa nói, cậu ta vừa khoác tay lên vai Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ khó chịu trong lòng, bước lên một bước, khéo léo gạt cánh tay kia ra, đồng thời rút ngắn khoảng cách với Thẩm Ngung, chờ xem cậu phản ứng thế nào.
Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà đứng bên cạnh, cười đầy ẩn ý, hóng chuyện không chớp mắt.
Dưới ánh mắt của bao người, Thẩm Ngung lấy điện thoại từ túi ra, mở WeChat, bình tĩnh nói: "Được, mình quét cậu."
Trình Mặc Phỉ: "......"
Trình Mặc Phỉ trơ mắt nhìn Thẩm Ngung kết bạn với cô gái đó.
Cậu tiện tay lưu tên người ta bằng họ tên đầy đủ.
Dù hành động này có hơi giống "ép mua ép bán" trước mặt mọi người, nhưng với tình huống này, nếu từ chối thẳng thì cô gái này sẽ rất mất mặt. Dù gì cũng chỉ là thêm một người bạn trên WeChat, không có nghĩa lý gì quá to tát, trước đây có bao nhiêu người chủ động xin cách liên lạc, cuối cùng cũng có thành công được đâu.
Hơn nữa, cậu còn có một mục đích khác.
Rõ ràng cô gái này quen biết với một đồng đội của Trình Mặc Phỉ. Nếu cậu tiết lộ xu hướng tính dục của mình cho cô ấy, có khả năng cô ấy sẽ kể lại cho người bạn kia, rồi người bạn đó nói lại với Trình Mặc Phỉ.
Như vậy cũng có thể gián tiếp để Trình Mặc Phỉ biết chuyện này.
Dù không chắc chắn, nhưng thử cũng chẳng mất gì, lại còn tiết kiệm được công sức tìm lý do từ chối.
--------
Trên đường về, Trình Mặc Phỉ không kìm được mà hỏi: "Hai người nói gì thế?"
Thẩm Ngung chỉ nghĩ anh đơn thuần tò mò. Dù gì Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà cũng giống anh, tràn đầy hiếu kỳ về chuyện giữa cậu và cô gái kia, bạn bè với nhau, sự quan tâm như này cũng rất bình thường.
Nhưng Thẩm Ngung vẫn nhắc nhở: "Từ lúc nãy đến giờ em chưa mở điện thoại lần nào."
"Ồ." Trình Mặc Phỉ sờ mũi, có chút thất vọng.
Chiều hôm đó.
Trình Mặc Phỉ: "Hai người nói gì chưa?"
Thẩm Ngung: "Cô ấy giới thiệu qua về ngành học của mình, em nói em muốn ngủ trưa, thế là không nói nữa."
Tối hôm đó, trong lúc vừa ngâm chân vừa chơi game.
Trình Mặc Phỉ: "Hai người nói gì chưa?"
Thẩm Ngung: "Cô ấy hỏi em đang làm gì, em nói em chuẩn bị chơi game."
Ngày hôm sau.
Trình Mặc Phỉ: "Hai người nói gì chưa?"
Ngày thứ ba.
Trình Mặc Phỉ: "Hai người nói gì chưa?"
Ngày thứ tư.
Trình Mặc Phỉ: "Hai người nói gì chưa?"
Thẩm Ngung: "......"
Ráng nhịn thêm chút nữa, giải đấu chỉ còn một ngày nữa thôi.
Ngày cuối cùng, cậu sẽ nói thẳng với cô ấy về xu hướng tính dục của bản thân, như vậy cô ấy sẽ không tiếp tục trò chuyện với cậu nữa.
Những ngày qua, cậu vẫn giữ khoảng cách nhất định. Dù xu hướng tính dục không phải chuyện dễ dàng để nói với người ngoài, nhưng sau năm ngày suy nghĩ, cậu vẫn quyết định nói ra.
--------
Ngày thứ năm.
Trận đấu cuối cùng vào buổi sáng, đội họ thua đội Thể dục Thể thao, không thể tiến vào vòng trong nữa.
Dù sao đội của học viện Thể thao cũng có lợi thế sẵn, thua cũng không còn gì phải tiếc nuối.
Giữ vững phong độ đến ngày cuối cùng đã là rất giỏi rồi.
Sau khi kết thúc, mọi người trong đội bắt đầu bàn bạc về buổi tụ tập tối nay.
Còn Thẩm Ngung thì lặng lẽ gửi đi một tin nhắn:
[Xin lỗi, có một chuyện tôi đã suy nghĩ rất kỹ và cảm thấy nên thành thật với cậu. Thật ra, tôi không thích con gái.]