Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 41: Thẩm Ngung tự nói đó




Sau khi gửi tin nhắn đi, Thẩm Ngung lập tức nhìn thấy bên phía đối phương hiển thị trạng thái "Đang nhập...", nhưng mãi vẫn chưa có phản hồi.

Không biết liệu có nhận được hồi âm không, cũng có thể cô nàng sẽ trực tiếp chặn và xóa cậu.

Thẩm Ngung không để ý, dù sao cũng không vội. Cậu thản nhiên tắt màn hình điện thoại rồi bỏ vào túi.

Mục đích của cậu đã đạt được, những chuyện sau này cứ để tùy cơ ứng biến.

Giờ cơm trưa.

Trình Mặc Phỉ lại giống như cái máy phát lại, hỏi: "Hai người có nói gì không?"

Thẩm Ngung đang nhai cơm, mồm lúng búng đáp: "Xong rồi."

Trình Mặc Phỉ: "Gì cơ?"

Thẩm Ngung: "Em nói rõ ràng với cô ấy rồi, sau này sẽ không liên lạc nữa."

Trình Mặc Phỉ "ồ" một tiếng, chỉ đơn giản nghĩ rằng Thẩm Ngung không có cảm tình với cô gái kia, trong lòng bỗng vui vẻ hẳn lên, còn an ủi: "Không sao cả, mấy chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi."

Thẩm Ngung khẽ gật đầu.

Cậu và Trình Mặc Phỉ thì không thể "thuận theo tự nhiên" được, nhất định phải tiếp tục hành động như cũ.

Buổi tối, Trình Mặc Phỉ đi tụ tập, còn Thẩm Ngung đến thư viện tự học.

Chiều hôm đó, cô gái kia đã nhắn lại:

[Không sao không sao, cậu đã là người thứ ba tôi tán mà lại là gay rồi đấy. Tôi có đặc điểm gì đặc biệt không biết... [khóc]]

Thẩm Ngung không nhịn được bật cười.

Đúng là thảm thật.

Bảo sao mãi mới nhắn lại, chắc ai rơi vào tình huống này cũng sẽ suy sụp thôi.

Cậu đáp lại bằng một sticker chuột hamster "chôm" từ Trình Mặc Phỉ, hình một bé chuột nhỏ xíu đang xoa đầu an ủi.

Cô gái: [Không sao mà! Chúng ta vẫn có thể làm chị em tốt! [vui vẻ]]

Thẩm Ngung: "......"

Không cần thiết đến mức đó đâu.

Thư viện ban đêm yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng bút ma sát với giấy và tiếng lật sách vang lên khe khẽ.

Thẩm Ngung ngồi xuống vị trí đã đặt trước, tùy tiện mở một quyển sách ra rồi cắm tai nghe vào, nghịch điện thoại.

Cậu di chuyển ứng dụng nhỏ màu xanh mới tải về không lâu ra ngoài màn hình chính, đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Dù đã sớm nhận thức được xu hướng tính dục của mình, nhưng cậu chưa từng chủ động đi tìm kiếm bạn đời. Đối với cậu, tình yêu đã sớm trở thành những thứ đầy thất vọng vì ảnh hưởng từ gia đình, và cậu chẳng có chút mong mỏi nào. Hồi đó, xu hướng tính dục của cậu thực sự không mang ý nghĩa gì đặc biệt.

Vậy nên... đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với dạng ứng dụng kiểu này.

Sau khi đăng ký tài khoản, Thẩm Ngung tò mò lướt thử một chút.

Không biết bấm trúng cái gì, đột nhiên cậu nhận được một tin nhắn lạ:

[Gần thế này, sinh viên à? Hẹn không?]

Thẩm Ngung cau mày, lập tức thoát ra ngoài.

--------

Bên kia, sau bữa tối, cả nhóm kéo nhau đi KTV.

Trình Mặc Phỉ không có nhiều năng khiếu nghệ thuật, nhưng mẹ anh là giáo viên âm nhạc, từ nhỏ đã được nghe nhạc quen tai, vậy nên hát cũng không tệ lắm.

Nhận được tin Trình Mặc Phỉ đang hát ở KTV, Thẩm Ngung đang ngồi trong thư viện chống cằm, cười cười gõ tin nhắn:

[Gửi một đoạn nghe thử đi.]

Không lâu sau, Trình Mặc Phỉ thật sự gửi một đoạn ghi âm đến.

Thẩm Ngung lập tức chỉnh âm lượng tai nghe, vừa háo hức vừa có chút căng thẳng nhấn mở.

Không biết Trình Mặc Phỉ sẽ hát bài gì.

Trong tai nghe vang lên giọng hát của Trình Mặc Phỉ:

"Anh em ôm nhau một cái, nói ra những lời trong lòng..."

Ngay sau đó, Trình Mặc Phỉ gửi thêm một sticker chuột hamster, hình bé chuột nhỏ dang tay ôm ấp.

Thẩm Ngung: "......"

Sự im lặng của cậu vang dội đến mức chói tai.

Trình Mặc Phỉ: [Cố tình chọn bài này cho em đó, cảm động không?]

Thẩm Ngung mặt không cảm xúc gõ chữ: [Cảm động muốn chết luôn.]

Trình Mặc Phỉ: [Về rồi ôm em một cái nữa.]

Thẩm Ngung: [^ ^]

Ở KTV.

"Nhắn với ai vậy? Cười tươi như hoa thế kia, không phải là có gì đó mờ ám đấy chứ?" Một người bên cạnh vỗ vai Trình Mặc Phỉ.

Trình Mặc Phỉ cười cười liếc nhìn cậu ta: "Với anh em tôi, Thẩm Ngung."

"Choang!" "Loảng xoảng!"

Tiếng ly rơi xuống đất vang lên chói tai.

"Ai đó? Không sao chứ?"

"Nhấn chuông gọi nhân viên vào dọn đi."

"Không bị thương chứ?"

Trình Mặc Phỉ cũng nhìn sang, vội lấy khăn giấy lau vết rượu trên người người kia.

"...Không sao không sao, tôi đi vệ sinh một chút."

Người vừa làm đổ ly rượu là Tào Hồng, cậu ta luống cuống đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Chính cậu ta là người đã mai mối cô gái kia cho Thẩm Ngung.

Cô gái ấy là em gái mà cậu ta quen biết, kiểu bà con xa ở quê có chút quan hệ thân thích. Vì quan hệ khá tốt nên khi biết cô ấy có cảm tình với Thẩm Ngung, cậu ta lập tức xắn tay vào làm cầu nối.

Buổi tụ tập hôm nay không chỉ có thành viên đội bóng rổ, mà còn có thêm vài người bạn và bạn học khác. Ban đầu, cậu ta cũng định rủ cô gái kia cùng đến, tạo cơ hội cho hai người họ làm quen, nhưng lại bị từ chối.

Cô ấy nói, giữa cô và Thẩm Ngung không có cửa, lại trúng giải nữa rồi.

Vừa thấy câu này, mắt cậu ta giật giật.

Trước đó, cô ấy từng chia sẻ về nỗi đau khi liên tiếp phải lòng hai người đều là gay. Bây giờ, câu "lại trúng giải" này rất khó để không liên tưởng đến chuyện đó.

Sau khi xác nhận lại nhiều lần, cô ấy mới chắc chắn cho cậu ta câu trả lời, đúng vậy, Thẩm Ngung là gay.

Cô ấy dặn cậu ta đừng kể chuyện này cho ai khác.

Dù Thẩm Ngung không hề yêu cầu giữ bí mật, và việc cậu ấy sẵn sàng nói với một người không quá thân thiết như cô có lẽ cũng chứng tỏ cậu ấy không quá bận tâm nếu người khác biết đến, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.

Cậu ta cũng không có ý định nói với ai.

Nhưng...

Cậu ta và Trình Mặc Phỉ đã học chung hơn một năm, thường xuyên chơi bóng rổ cùng nhau. Quan hệ không phải quá thân thiết, nhưng cũng không đến mức tệ. Cậu ta đã sớm nghe nói về thái độ bài xích đồng tính của Trình Mặc Phỉ.

Chắc chắn Trình Mặc Phỉ không biết về xu hướng tính dục của Thẩm Ngung, nếu không, anh đã không coi Thẩm Ngung là anh em thân thiết như vậy.

Cậu ta không rõ Thẩm Ngung nghĩ gì, có thể Thẩm Ngung thật sự không có ý đồ gì xấu, chỉ đơn thuần xem Trình Mặc Phỉ là bạn bè. Hoặc cũng có thể cậu ấy là gay nhưng giả vờ thẳng để cố tình tiếp cận Trình Mặc Phỉ.

Nếu là vế trước thì không sao, nhưng nếu là vế sau...

Suốt cả buổi tối ngày hôm nay, cậu ta cứ suy nghĩ mãi về chuyện này, không thể quyết định được là có nên nói với Trình Mặc Phỉ hay không?

Cho đến khi cậu ta chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

Tào Hồng ngồi gần chỗ của Trình Mặc Phỉ, tận mắt cậu ta thấy anh chọn bài "Anh em ôm một cái" để thu âm rồi gửi cho ai đó ở đầu dây bên kia. Lúc đầu, cậu ta cũng không dám chắc đối phương có phải là Thẩm Ngung không, biết đâu là một người bạn khác của Trình Mặc Phỉ thì sao? Nhưng rồi chính miệng Trình Mặc Phỉ đã xác nhận.

Cậu ta không thể chịu đựng thêm nữa.

Trình Mặc Phỉ coi Thẩm Ngung là anh em tốt, cho dù Thẩm Ngung có vì lý do gì đi nữa, cậu cũng không nên giấu chuyện này với Trình Mặc Phỉ.

Tào Hồng mở vòi nước rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó quay lại phòng KTV.

Nhân viên phục vụ đã dọn sạch mảnh vỡ ly rượu, sàn nhà cũng được lau chùi sạch sẽ.

Cậu ta bước thẳng đến trước mặt Trình Mặc Phỉ.

"Anh Trình, ra đây một lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Trình Mặc Phỉ nghi hoặc đứng dậy, theo cậu ta đi đến một góc khuất ở cuối hành lang KTV.

"Có chuyện gì?" Anh cau mày, tỏ vẻ bí ẩn.

Chẳng lẽ lại liên quan đến Thẩm Ngung và cô gái kia? Không phải Thẩm Ngung đã nói rõ ràng và mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Hay là cô gái kia vẫn chưa chịu từ bỏ?

Xác nhận xung quanh không có ai khác, Tào Hồng không vòng vo mà nói thẳng: "Cậu có biết Thẩm Ngung là gay không?"

Sắc mặt Trình Mặc Phỉ lập tức trầm xuống, giọng điệu cũng không còn thoải mái như trước: "Cậu đang nói linh tinh cái gì thế? Ai nói với cậu vậy?"

Mạnh Phong đã bị xử lý xong, mấy bằng chứng phạm pháp của hắn bị đào ra không sót một thứ gì, bây giờ chắc đang ngồi tù cải tạo, ít nhất mấy năm nữa cũng chưa ra được. Nhưng không loại trừ khả năng hắn có cách khác để bôi nhọ Thẩm Ngung...

Tào Hồng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Mặc Phỉ có thái độ như này. Biết rằng anh chắc chắn đã nổi giận, nhưng anh không trút giận lên mình, điều đó càng cho thấy anh coi trọng Thẩm Ngung đến mức nào. Chính vì vậy, chuyện này càng không thể giấu giếm.

" Thẩm Ngung tự mình nói."

"Em ấy nói với cậu?"

"Không, cậu ấy nói với em gái tôi, chính là cô gái hôm thi đấu bóng rổ ngày đầu tiên đã kết bạn với cậu ấy trên WeChat."

"Tin nhắn đâu?"

"Đây, tự cậu xem đi."

Ngực Trình Mặc Phỉ phập phồng dữ dội, anh nhận lấy điện thoại, mở đoạn tin nhắn ra xem.

[Xin lỗi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định phải thành thật với cô. Thật ra, tôi không thích con gái.]

Ngón tay Trình Mặc Phỉ siết chặt lấy điện thoại, khớp tay trắng bệch như thể muốn bóp nát nó.

Tào Hồng: "Bây giờ cậu tin chưa?"

Thẩm Ngung nói rằng cậu đã nói rõ với cô gái đó, sau này sẽ không liên lạc nữa. Hóa ra, đây chính là cách nói rõ ràng của cậu sao?

Đột nhiên, trong đầu Trình Mặc Phỉ lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt anh bật lên tia hy vọng, vội vàng hỏi: "Có khi nào... chỉ là một cái cớ để từ chối không? Em ấy không giỏi từ chối người khác, nên lúc bối rối đã viện đại một lý do như này."

Cao Hồng bất lực thở dài. Mặc dù khả năng đó không phải hoàn toàn không có, nhưng xác suất quá nhỏ, gần như bằng không. Cậu ta vẫn nghiêng về khả năng đây là sự thật hơn.

Nhưng Trình Mặc Phỉ không muốn tin cũng là điều dễ hiểu.

Biết nói thêm cũng vô ích, Tào Hồng chỉ có thể gợi ý: "Cậu có thể tự hỏi thẳng cậu ấy."

Cậu ta không có ý muốn phá hủy mối quan hệ giữa hai người, chỉ là không muốn một người bài xích đồng tính như Trình Mặc Phỉ bị lừa dối mà thôi.

Trình Mặc Phỉ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ trả lại điện thoại cho Tào Hồng, rồi thất thần rời đi.

Anh không quay lại phòng KTV nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Gió đêm lạnh buốt làm đầu anh đau nhức.

Anh giơ tay lên, vỗ vỗ đầu, muốn xóa sạch những gì vừa nghe, vừa thấy được khỏi tâm trí. Nhưng tất cả đều vô ích.

Càng cố quên, càng nhớ rõ.

Anh thật sự không muốn phải đối mặt với Thẩm Ngung về chuyện này.

Họ là anh em tốt, lẽ ra nên có sự tin tưởng cơ bản, không nên nghi ngờ nhau.

Nhưng đoạn tin nhắn kia đã trở thành rào cản trong lòng anh.

Ngoài việc tìm Thẩm Ngung đối chất, anh không biết phải làm cách nào khác.

Mang theo cơn bực bội trong lòng, Trình Mặc Phỉ ngồi xuống ghế đá ven đường, trầm ngâm một lúc rồi mở điện thoại, tìm kiếm: "Làm sao để biết một người có phải gay hay không?"

Trên mạng có không ít người hỏi vấn đề này, và cũng có rất nhiều câu trả lời.

Anh nghiêm túc đọc từng cái một.

[Nhìn ảnh tự chụp. Gay và trai thẳng có thói quen selfie khác nhau, những kiểu tạo dáng gợi cảm, khoe vớ trắng chắc chắn là gay.]

Thẩm Ngung hiếm khi chụp ảnh, cũng rất ít khi đăng WeChat.

[Gay thường có quan hệ rất tốt với con gái, có nhiều "chị em thân thiết".]

Thẩm Ngung không có cô bạn thân nào, cũng chẳng có "chị em tốt" nào cả.

[Kiểm tra điện thoại, xem có ứng dụng hẹn hò đồng tính không, ví dụ như Blued, Jack'd...]

Cái này thì anh chưa để ý.

Điện thoại là thứ khá riêng tư, đúng là có thể tiết lộ nhiều bí mật.

Nhưng anh không biết mật khẩu màn hình của Thẩm Ngung. Mà dù có biết, tự ý lục điện thoại của người khác cũng là điều không đúng.

Làm sao để có lý do chính đáng để xem điện thoại của Thẩm Ngung đây...

Ánh mắt Trình Mặc Phỉ lướt qua màn hình điện thoại của mình.

Có rồi.

Không chần chừ, anh giơ điện thoại lên, đập mạnh xuống tảng đá nhô lên bên đường.

"Bốp." "Rắc."

Tốt lắm.

Màn hình tối đen, không bật lên được nữa.

Trình Mặc Phỉ lập tức chạy thẳng về phía trường học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.