Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 73: Tiến độ thoát ế 3/4




Trong ấn tượng của Thẩm Ngung, dù là kiếp trước hay kiếp này, Trình Mặc Phỉ vẫn luôn là người thẳng thắn, chân thành và nhiệt huyết như một chú cún con. 

Nhưng mỗi lần như vậy, cậu đều không kìm được mà bị lay động sâu sắc, trái tim cũng mềm ra như dòng nước đường ấm áp. 

"Anh không sợ em lừa anh à?" Thẩm Ngung biết mình không nên hỏi như vậy, chẳng biết thế nào là đủ, nhưng vẫn không kìm được mà muốn được khẳng định, được tin tưởng một cách kiên định. 

Trình Mặc Phỉ lại chỉ mỉm cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve má cậu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em chịu bỏ công lừa anh, chứng tỏ em quan tâm đến anh. Mà em đã quan tâm đến anh, thì anh có gì mà phải sợ chứ?" 

Thẩm Ngung nhất thời nghẹn lời. 

Cảm giác như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại chẳng thể phản bác được. 

Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định dừng chủ đề vốn chẳng cần thiết này lại, quay về vấn đề chính: "Thật ra kiếp trước chúng ta..." 

"Khoan đã." Trình Mặc Phỉ đột nhiên cắt ngang lời cậu. 

"Sao vậy?" Thẩm Ngung có hơi lo lắng. 

"Anh có thể hôn em trước được không?" Ngón tay Trình Mặc Phỉ nhẹ nhàng chạm vào má phải của cậu, trong mắt là sự nóng bỏng và khao khát không thể che giấu. 

Mặt của Thẩm Ngung mềm mại quá... rất muốn hôn. 

Những chuyện khác có thể từ từ nói, anh không vội, nhưng bây giờ, điều anh muốn làm nhất là với tư cách bạn trai danh chính ngôn thuận, được hôn Thẩm Ngung một cái. 

Muốn hôn bao lâu thì hôn bấy lâu. 

Thẩm Ngung sững lại trong giây lát, khóe môi khẽ nhếch lên, bất đắc dĩ mà dung túng: "Vâng." 

Lời vừa dứt, nụ hôn liền rơi xuống. 

So với nụ hôn thoáng qua lần trước, lần này kéo dài hơn rất nhiều, hôn một lần vẫn chưa đủ, lại hôn thêm mấy lần liên tiếp. 

Nhưng vẫn nhát gan quá, chỉ dám hôn lên má. 

Càng hôn, tai lại càng đỏ lên. 

Cuối cùng khi kết thúc, Trình Mặc Phỉ ngượng ngùng mím môi, thỏa mãn nói: "Được rồi, em nói đi." 

Thẩm Ngung nhìn thoáng qua chiếc bánh kem trên bàn, đề nghị: "Vừa ăn bánh vừa nói được không? Lớp ngoài là kem lạnh, em sợ nó chảy mất." 

Trình Mặc Phỉ thích ăn bánh kem lạnh, dù bây giờ đang là mùa đông, nhưng trong phòng ký túc xá có hệ thống sưởi, thỉnh thoảng ăn một chút đồ lạnh cũng không sao. 

"Được." 

Chẳng bao lâu sau, chiếc bánh kem nhỏ đã được mở ra, nhờ có túi đá bên trong nên chưa có dấu hiệu tan chảy. Bánh có hình một quả quýt bị cắt ngang, trông rất đáng yêu. 

Nhìn thấy Thẩm Ngung cầm dao định chia bánh, Trình Mặc Phỉ vội vàng ngăn lại: "Khoan đã, để anh chụp ảnh trước đã." 

Thẩm Ngung dừng tay, nhìn anh cầm điện thoại chụp lia lịa, chụp xong mới hài lòng nói:

"Lát nữa anh đăng lên vòng bạn bè." 

Thẩm Ngung nhanh chóng chớp mắt một cái. 

Đợi Trình Mặc Phỉ đăng rồi, mình cũng có thể tham khảo đăng một bài... 

Cậu cắt bánh thành bốn phần, bọc lại hai phần còn lại rồi mang ra ban công không có sưởi để giữ lạnh, dành cho hai người kia. 

Khi quay lại, Trình Mặc Phỉ đã không chờ nổi mà nếm thử một miếng, ánh mắt sáng rực lên: "Ngon quá!" 

Thẩm Ngung cũng ngồi xuống, ăn thử một miếng, đúng là rất ngon. 

Nối lại câu chuyện vừa bị ngắt quãng, cậu nói: "Thật ra kiếp trước chúng ta đã ở bên nhau bảy năm." 

"Sao lại chỉ có bảy năm?" Rõ ràng khoảng thời gian ngắn ngủi này khiến Trình Mặc Phỉ rất bất mãn. Anh đoán bừa: "Có phải kiếp trước anh tệ quá, khiến em thất vọng không?" 

Thẩm Ngung vội giải thích: "Không phải, là vì sau đó em bị bệnh rồi mất." 

"...?!" 

Trình Mặc Phỉ suýt thì bị nghẹn bánh, ho khan một lúc lâu rồi mới hỏi: "Sao lại thế? Bị bệnh gì?" 

Thẩm Ngung đơn giản kể lại công việc của mình ở kiếp trước cùng thói quen sinh hoạt tệ hại kéo dài suốt một thời gian dài. 

Tiện thể cũng kể một chút về mẹ mình ở, cùng một số bí mật mà chỉ Trình Mặc Phỉ mới biết, để tăng thêm tính thuyết phục cho câu chuyện tiền kiếp. 

Trình Mặc Phỉ lắng nghe rất nghiêm túc, dần dần nhận ra cái gọi là "kiếp trước" này không phải kiểu đầu thai chuyển kiếp như trong tưởng tượng, mà giống như một thế giới song song hơn. Anh vẫn là Trình Mặc Phỉ, cậu cũng vẫn là Thẩm Ngung. 

Nghe xong, Trình Mặc Phỉ nhíu chặt mày, đột nhiên nhớ đến lần trước khi đến nhà dì Thẩm ăn lẩu, Thẩm Ngung đã nhắc đến chuyện kiểm tra sức khỏe, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Anh nghiêm túc nói: "Lần này không được làm công việc đó nữa, ở lại Đại học Yến Thành làm giáo sư Thẩm cũng tốt rồi. Đợi sau này anh trở thành Tổng giám đốc Trình, sẽ cho em cải tạo lại một lượt toàn bộ tòa nhà hóa học và phòng thí nghiệm." 

Thẩm Ngung mỉm cười gật đầu. 

Trình Mặc Phỉ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thở dài một hơi, nói: "Em mất rồi, vậy một Trình Mặc Phỉ khác chắc phải đau khổ lắm nhỉ?"

Nghe vậy, Thẩm Ngung khẽ rủ mắt xuống. 

Trước khi chết, cậu đã nghe thấy tiếng khóc bên giường bệnh, rất muốn mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng không thể. 

Thực ra ngay từ khi mới sống lại, cậu cứ mãi trăn trở một vấn đề — việc mang những dây dưa của kiếp trước với một Trình Mặc Phỉ khác đặt lên người Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi của kiếp này, người chưa biết gì cả, liệu có công bằng? 

Có công bằng với Trình Mặc Phỉ của kiếp trước không? 

Và có công bằng với Trình Mặc Phỉ của kiếp này không? 

Cậu không tìm được câu trả lời, chỉ có thể đi theo cảm xúc của mình trước. 

Đến tận bây giờ, cậu vẫn không biết phải trả lời sao. 

Vậy nên, trên tấm thiệp nhỏ đính kèm chiếc bánh kem tặng Trình Mặc Phỉ, cậu viết tên thật của anh, chứ không phải là "Quýt nhỏ" — biệt danh mà Trình Mặc Phỉ kiếp trước từng được gọi. 

Thẩm Ngung hơi do dự ngước lên, chạm phải đôi mắt chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng mình — vừa trong veo vừa chân thành và nhiệt tình. 

Cậu hít sâu một hơi, đem tất cả những điều này nói với người đó, không muốn giấu anh bất kỳ chuyện gì. 

Đồng thời, cũng hy vọng anh có thể cho mình một câu trả lời chính xác, hoặc ít nhất là một chút manh mối mơ hồ. 

Trình Mặc Phỉ nghe xong, không nhịn được mà bật cười, giơ tay véo nhẹ má cậu một cái, giọng nhẹ bẫng: "Chuyện này có gì đáng để băn khoăn đâu?" 

"Đối với anh, dù trước đây chưa từng yêu đương, nhưng anh cũng chẳng để ý chuyện người mình thích từng có tình cảm với ai khác, thậm chí là còn vương vấn. Huống hồ, người đó cũng là 'anh'. Em xem, lúc hiểu lầm rằng em sắp tỏ tình với gã đàn ông nào đó, anh chẳng phải vẫn chủ động ra tay trước sao? Anh thích em, vậy nên anh sẽ cố gắng giữ em bên mình — bao gồm cơ thể em, trái tim em... tất cả của em. Đây là việc anh phải nghĩ, em không cần lo lắng, cũng chẳng có gì gọi là công bằng hay không công bằng cả." 

"Còn với 'anh' của kiếp trước mà nói, việc mất đi em đã không thể thay đổi. Em có cơ hội quay về quá khứ, chăm sóc bản thân tốt hơn, nói rõ mọi chuyện với mẹ, tránh khỏi kết cục xấu, lại còn có một 'anh' khác của thế giới này ở bên em. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi." 

"Dù anh và 'anh' ấy không thể hoàn toàn xem là một, nhưng giữa bọn anh có vô số mối liên kết ràng buộc với nhau, tình cảm dành cho em cũng giống thế. Đừng để nó trở thành gánh nặng của em nhé." 

"Em chỉ cần nhớ kỹ — Trình Mặc Phỉ mãi mãi thích em là đủ rồi." 

Nói đến đây, Trình Mặc Phỉ bỗng nghĩ ra điều gì, trêu đùa: "Đợi kiếp này chúng ta bên nhau trọn vẹn rồi, nếu em lại trọng sinh về thời mẫu giáo, nhớ bảo dì Thẩm dắt em lên Yến Thành, chúng ta gặp nhau từ lúc còn đi nhà trẻ, làm vợ nuôi từ bé của anh nhé." 

Thẩm Ngung nghe đến đây, khóe mắt bất giác đỏ lên. Cậu chớp mắt nhanh chóng, nhưng tầm nhìn vẫn trở nên mơ hồ. 

Trình Mặc Phỉ lập tức rút khăn giấy ra, có chút hoảng hốt. 

"Đừng khóc mà, đừng khóc, đừng khóc... Ôi trời, cái miệng anh đúng là—" 

Đây không phải lần đầu tiên Trình Mặc Phỉ thấy Thẩm Ngung khóc, vậy mà vẫn lóng ngóng không biết phải làm sao. 

Cuối cùng, anh dứt khoát kéo người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy, đặt mấy nụ hôn dịu dàng lên đỉnh đầu cậu. 

Thẩm Ngung vùi mặt vào ngực anh, nức nở khe khẽ, nước mắt thấm ướt cả mảng áo. Cánh tay cũng siết chặt lấy eo anh, ôm lại thật chặt. 

Là một vòng tay rất ấm áp, rất vững vàng, khiến cậu cảm thấy an tâm. 

Nhưng Trình Mặc Phỉ đột nhiên không kiềm được mà "hít" một tiếng. 

Thẩm Ngung nhận ra có gì đó không ổn, hít mũi một cái, ngẩng đầu khỏi lồng ng.ực anh, cố kìm nước mắt và cảm xúc của mình, nhanh chóng ấn thử vài điểm trên eo anh. 

Khi ấn đến một chỗ, Trình Mặc Phỉ bất giác né tránh, mày nhíu lại vì đau. 

"Ái, đau đau đau." 

"Cùng em đi bệnh viện." Giọng Thẩm Ngung vẫn mang chút nghẹn ngào sau khi khóc, nhưng lại không cho phép anh được phản đối. 

Trình Mặc Phỉ không dám trái lời cậu. 

Hai người lập tức bắt taxi đến bệnh viện số Hai quen thuộc. 

Trên đường đi, Thẩm Ngung hỏi: "Bắt đầu đau từ bao giờ?" 

Trình Mặc Phỉ chột dạ dời tầm mắt, lí nhí đáp: "Từ sau khi ngã, vẫn cứ đau âm ỉ..." 

Anh cố gắng pha trò để xoa dịu bầu không khí: "Không sao đâu, tình yêu có thể giảm đau mà." 

Nhưng chẳng có tác dụng, Thẩm Ngung chỉ cười lạnh nói: "Anh tốt nhất là không có chuyện gì đi." 

... 

Cuối cùng, kết quả kiểm tra tại bệnh viện xác định — gãy một cái xương sườn, kèm theo một chút tổn thương ở mô mềm. 

"Bây giờ đường trơn tuyết, phải chú ý hơn nhé. Dạo gần đây ngày nào cũng có người bị gãy xương sườn đến khám, trường hợp của cậu còn nhẹ đấy. Có người gãy nặng đến mức tổn thương cả nội tạng, phiền phức lắm. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt là được, không có vấn đề gì lớn đâu." Bác sĩ nghiêm túc dặn dò. 

Trình Mặc Phỉ chột dạ gật đầu lia lịa. 

Trên đường về, anh vịn cớ đau eo, dựa hẳn vào người Thẩm Ngung, tay cầm thuốc, mặt đầy mãn nguyện. 

Chợt nhớ ra gì đó, Trình Mặc Phỉ mở điện thoại, nhanh chóng đổi tên nhóm chat ký túc xá.

[Tên nhóm đã đổi thành: "Tiến độ thoát ế 3/4"] 

Chẳng bao lâu sau. 

Tiêu Hùng: [?]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.