Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 20: Chương 20




“Ống tai của con người rất ngoằn ngoèo. Một khi côn trùng chui vào thì rất khó ra ngoài.”

Vinh Phong nói: “Lúc đó tôi không biết chuyện này, cứ tưởng tai thông với não, sợ con côn trùng sẽ chui thẳng vào trong đầu. Thế là tôi dùng tay móc, muốn móc nó ra ngoài. Không ngờ con côn trùng bị kí.ch th.ích, đập cánh loạn xạ, liều mạng chui vào sâu hơn, chui mãi tới nơi ngón tay không với tới.”

“Về sau tôi mới biết, ống tai của con người đối với côn trùng vừa dài vừa ngoằn ngoèo, đã vào là khó ra…”

“Rất đáng sợ…”

Giọng Vinh Phong bỗng ngưng lại.

Tần Sương Tinh nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng hít thở sâu, thấp và kéo dài.

“… Thật sự rất đáng sợ.”

Vinh Phong như vừa thoát khỏi cảm giác ngạt thở chết đuối. Anh ngoi lên khỏi mặt nước, hít một hơi dài, rồi mới tiếp tục: “Cuối cùng tôi phải đến bệnh viện để lấy ra.”

“Bác sĩ dùng nhíp gắp nó ra, lúc đó nó vẫn còn đang động đậy. Thế là tôi lại cảm nhận cảm giác con côn trùng đập cánh không ngừng thêm một lần nữa, bị bác sĩ dùng nhíp kéo ra khỏi ống tai của mình.”

“Lần đó tôi mất mặt lắm. Bác sĩ vừa gắp con côn trùng ra, tôi liền quay đầu ôm thùng rác nôn như điên, muốn nôn cả dạ dày ra ngoài.”

“Buồn cười là, tối hôm đó tôi ăn rất nhiều. Một cái thùng rác không đủ cho tôi nôn, tôi phải chạy ra chậu rửa tay để nôn, làm tắc luôn cống nước của người ta. Nguyên một chậu rửa đầy thứ tôi nôn ra, thối muốn chết.”

“Tôi thấy mặt bác sĩ tái mét luôn. Lúc đó xấu hổ vô cùng, mất thể diện cực kỳ.”

Nói tới đây, giọng Vinh Phong cuối cùng cũng mang theo chút ý cười, nhưng tiếng cười hình như cũng run rẩy…

Chắc là tín hiệu mạng không ổn?

Tần Sương Tinh ngơ ngác ôm điện thoại, cảm thấy trái tim mình cũng run lên theo. Giống như tơ nhện bị một làn gió chạm qua, cả tấm lưới cùng rung động. Như dây leo mềm mại quấn quanh trái tim, gió thổi qua, lá xanh cũng nhẹ nhàng lay động.

Tại sao cậu cảm thấy tiếng cười của Vinh Phong đang run lên nhỉ?

“…Nên về sau, mỗi tối đi ngủ, tôi đều đeo nút tai.”

Vinh Phong bật cười thật: “Thành ra thường xuyên không nghe thấy chuông báo thức, ngày nào đi học cũng đến trễ.”

Tần Sương Tinh: “…”

“Cậu vẫn đang nghe chứ?” Vinh Phong chợt nhận ra bên kia đã im lặng rất lâu, “A lô? Nghe thấy không?”

“Tôi nghe thấy.” Tần Sương Tinh hoảng loạn trả lời.

“À, có dọa cậu không?” Vinh Phong khụ một tiếng, “Nghe hơi ghê. Nhưng cậu bình thường hay nghiên cứu mấy con côn trùng, chắc từng thấy mấy tin tức kiểu vậy nhỉ?”

“…Vâng.” Tần Sương Tinh đáp khẽ, không rõ cảm xúc trong lòng là gì.

“Nguyên nhân nỗi ám ảnh tâm lý của tôi khá rõ ràng.”

Vinh Phong cười sảng khoái: “Vậy là có mục tiêu thiết kế bài tập cho tôi rõ hơn rồi ha?”

“Vâ…vâng!”

Tần Sương Tinh bỗng phấn chấn trở lại, cảm giác trách nhiệm mãnh liệt chớm nở trong lòng.

Cậu muốn giúp anh.

Cậu muốn giúp anh!

“Vậy, tối nay làm gì?” Vinh Phong dò hỏi, “Mình học bằng giọng nói luôn nhé?”

Tần Sương Tinh: “!!!”

Cảm giác trách nhiệm căng tròn phồng to bị ong chích nổ, “phụt” một cái xẹp lép trong chớp mắt.

“?” Vinh Phong đợi một lúc không thấy phản hồi, nghi hoặc nói, “Sao thế, tín hiệu kém hả… tôi cứ không nghe cậu nói gì.”

Không không không, không phải tín hiệu kém, là do tôi không nói được câu nào!

“Tôi, nghe thấy…” Tần Sương Tinh chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống, “Tín hiệu không… không sao.”

“Ồ, nghe thấy rồi.” Vinh Phong thở phào, lặp lại: “Vậy tối nay học gì?”

Tần Sương Tinh: “Ơ!”

Vinh Phong: “?”

Sự nghi hoặc như miếng bọt biển thấm đầy nước, chỉ cần lắc nhẹ là rơi lộp độp xuống cả đống. Vinh Phong ngập ngừng một chút, hỏi: “Không quen nói đúng không? Vậy mình đổi sang nhắn chữ nhé?”

Tần Sương Tinh: “Ừm…”

Cũng, cũng không hẳn là vậy…

May thay, Vinh Phong không dùng câu “vậy thì đây sẽ là nhiệm vụ khắc phục chứng sợ xã hội tiếp theo” để làm khó cậu. Anh đề nghị đổi sang nhắn qua WeChat, rồi cúp cuộc gọi.

Điện thoại rung lên báo hiệu cuộc gọi kết thúc. Khung trò chuyện hiện lên nhật ký cuộc gọi vừa rồi: [Thời lượng cuộc gọi: 07:21]

Chỉ bảy phút thôi sao? Vậy mà cậu có cảm giác như đã nói rất nhiều rất nhiều, lâu ơi là lâu.

Tần Sương Tinh nhìn chằm chằm vào thời lượng màn hình, cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập thình thịch.

Ngay sau đó, trên màn hình hiện ra tin nhắn mới.

– Vinh Phong:  Bắt đầu đi? 

Tần Sương Tinh: “!!!”

Không! Bắt đầu cái gì mà bắt đầu! Không thể bắt đầu!!!

Dĩ nhiên không phải Tần Sương Tinh mất khả năng giao tiếp nghiêm trọng đến mức không nhắn nổi chữ. Cậu chỉ chợt nhận ra… không ổn rồi!!!

Nội dung cậu chuẩn bị để giảng tối nay rất, cực kỳ, vô cùng, không thích hợp!!!

– Tần Sương Tinh: Xin lỗi anh!!!

– Vinh Phong: 

– Tần Sương Tinh: Tôi chưa chuẩn bị xong… để lần sau nhé! Lần sau chắc chắn sẽ có!

– Vinh Phong: Đang nhập…

Một lúc sau mới hiện tin nhắn:

– Được.

Chỉ một chữ một dấu chấm, không hiểu sao lại gõ lâu như vậy.

Tần Sương Tinh nhìn chữ “Được”, thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải màn hình máy tính – tài liệu giảng bài đã soạn sẵn…

“Á!”

Tần Song Tinh lại xấu hổ đến mức vội vàng lấy tay che mặt.

Tiêu đề tài liệu sáng chói bốn chữ to tướng: Rệp Bò Sữa.

Đúng vậy, linh cảm là đến từ bộ đồ bò sữa ban ngày của cậu. Dĩ nhiên rệp không phải bò sữa, cũng không thể tiết sữa. “Rệp bò sữa” chỉ là một cách nói đùa của nhà côn trùng học.

Chuyện là thế này. Rệp cây, còn gọi là rệp vừng, muội cây hoặc rệp mềm, là một loại côn trùng ăn thực vật, thuộc phân bộ Homoptera, bộ Hemiptera, dưới lớp có cánh. Rệp cây sống bằng cách hút nhựa từ ống rây của thực vật. Với con người, chúng là sâu hại cây trồng, là đối tượng cần được kiểm soát trong ngành bảo vệ thực vật.

Nhưng với kiến, rệp là một nguồn thức ăn ngon lành. Kiến không trực tiếp ăn rệp, chúng ăn chất dịch rệp tiết ra – loại chất lỏng giàu đường, thường được gọi là “mật ngọt”.

Rệp hút nhựa cây xong, sẽ thải ra lượng đường và amino acid dư thừa dưới dạng chất lỏng. Đối với chúng, đây là gánh nặng cơ thể. Nhưng với kiến lại là quà tặng trời ban. Giống như phân lạc đà của bọ hung trong video…

Khụ khụ.

Cũng có thể gọi là “mưa móc từ trời”. Với kiến, chất lỏng này như là sữa ngọt, chúng sẽ ùa tới vui vẻ tụ tập hút “sữa”.

Cùng lúc đó, để bảo vệ “bò sữa” không bị thương, những con kiến có tính xã hội cao sẽ tụ lại bảo vệ rệp khỏi kẻ thù.

Dù gì thì rệp cũng rất yếu ớt. Là côn trùng ăn thực vật, thân thể rệp mềm mại nhiều nước, như viên kẹo sữa có nhân. Chúng không có khả năng tự vệ hiệu quả, cũng chẳng chạy trốn nhanh. Không có kiến bảo vệ, chúng rất dễ bị thiên địch bắt và ăn thịt.

Mối quan hệ này hỗ trợ lẫn nhau. Trong sinh học, quan hệ này được gọi là “cộng sinh”.

“Hai loài sinh vật cùng sinh sống, phụ thuộc lẫn nhau, có lợi cho cả đôi bên. Nếu tách ra, một hoặc cả hai bên có thể không sống nổi.” Theo định nghĩa trong bách khoa toàn thư.

Cộng sinh, một hành vi nhìn từ góc độ con người có phần lãng mạn. Nhưng với loài côn trùng, hành vi này không mang cảm xúc chủ quan. Thực tế, giữa kiến và rệp không có cái gọi là tình bạn, càng không “lãng mạn” gì.

Đôi khi kiến sẽ đánh vào mông rệp, ép chúng tiết ra mật ngọt, khai thác quá mức. Thậm chí kiến còn có hành vi “chăn nuôi”: ban đêm bắt rệp mang về tổ, giam giữ. Ban ngày thả ra cho hút nhựa cây, rồi “vắt sữa”. 

Nếu số lượng rệp quá nhiều, kiến còn ăn thịt rệp không chút do dự.

Vậy nên, Tần Sương Tinh chọn đề tài này tuyệt đối không phải để bàn về sự lãng mạn. Cậu cũng tuyệt đối không thừa nhận là do bò sữa, do cơ bắp ngực… hay mấy suy nghĩ kỳ lạ gì đó!

Không được! Không phù hợp! Không phù hợp, không phù hợp, rất không phù hợp!!!

Đặc biệt là sau khi Vinh Phong mở lòng, kể cho cậu nghe nỗi ám ảnh tâm lý của anh…

Tần Sương Tinh hoảng loạn đóng máy tính lại, tim vẫn còn đập thình thịch.

Chiếc đèn bàn màu vàng nhạt đứng ở góc bàn học. Gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hương long não, ấm áp vấn vít.

Tần Sương Tinh cảm thấy có một sinh vật nhỏ bé, mềm mại căng mọng, mang theo dòng “sữa ngọt” tràn đầy, đang chậm rãi bò trên trái tim cậu, lưu lại vệt dài trắng đục, sền sệt trơn dính.

Li.ếm một cái sẽ rất ngọt.

“Hự!”

Tần Sương Tinh lại ôm mặt.

Liên tưởng cái gì kỳ cục thế hả!!! Không được! Không hợp! Xóa đi xóa đi xóa đi! Không thể kể cái này cho Vinh Phong!!!

Tần Sương Tinh đỏ mặt, cuống cuồng mở máy tính lại. Cậu nhấp chuột lạch cạch lạch cạch, thẳng tay xóa bài giảng về “rệp bò sữa”.

Hu hu hu, cậu đang nghĩ cái gì thế này. Cậu thậm chí còn làm hẳn một bài PPT riêng cho chủ đề này!!!

Cậu thật sự… thật sự…

“Aaaa.”

Tần Sương Tinh gập laptop lại, một lần nữa chôn đầu vào lòng bàn tay.

Á, không ổn rồi. Vinh Phong tốt với cậu như vậy, tin tưởng cậu như vậy. Cậu sao có thể, sao có thể như thế được…

Không được!

Không được! Không được!

Tần Sương Tinh liều mạng dán niêm phong cái đầu mình, bộp bộp bộp, dán hết tất cả các loại suy nghĩ không phù hợp, không lành mạnh, không đứng đắn, kỳ quặc của cậu.

Niêm phong hết!!!

Ừm. Không nghĩ nữa.

Tần Sương Tinh thở ra một hơi dài, cảm thấy bản thân lành mạnh trở lại rồi!

—————

Lời tác giả: 

Khái niệm “Cộng sinh” trích từ Bách Khoa Baidu.

Thông tin “Rệp bò sữa” tham khảo từ Bách Khoa Baidu và “Những loài côn trùng phi thường”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.