Tần Sương Tinh mắc chứng sợ xã hội. Điều cậu sợ nhất là đi chợ, sợ hơn nữa là phải vào quán ăn trong chợ gọi món, càng sợ hơn nữa là đứng ở cửa bếp ồn ào của quán ăn, mở miệng nói đầu bếp đừng lấy rau mùi và hành.
Tần Sương Tinh mặt đỏ tai hồng, dốc hết sức lực gân cổ hét lên. Nhưng giọng cậu nhỏ xíu, có gào cỡ nào cũng không át nổi tiếng la hét tranh giành của mấy bác trai bác gái xung quanh.
Đang lúc Tần Sương Tinh tuyệt vọng nhìn đầu bếp bốc rau mùi chuẩn bị cho vào tô, thì một người đàn ông lưng dài vai rộng chen tới, đập tay lên bệ cửa sổ bếp cái bốp.
Anh cau mày, lên tiếng bất bình thay cậu: “Cậu ấy đã nói là không lấy rau mùi và hành, sao chú vẫn bỏ vào? Với lại bao nhiêu người chen ngang mà chú không quản, ai đời lại bắt nạt người ta thế hả?”
***
Tần Sương Tinh trầm lặng nhút nhát, giọng nói nhỏ nhẹ. Cậu giống như một con trai sông dễ xấu hổ, lúc nào cũng khép chặt vỏ, bị chọc một cái là run rẩy trào nước.
Vinh Phong không nhìn nổi. Sau khi tự học chục cuốn sách tâm lý, anh đặt ra 3 điều ước định với cậu, dẫn dắt cậu dần thoát khỏi chứng sợ xã hội:
Tin tốt là: Tần Sương Tinh rất nghe lời anh, tình trạng sợ xã hội dần được cải thiện, cậu ngày càng tự tin và dũng cảm.
Tin xấu là: Tần Sương Tinh bắt đầu dùng đôi mắt cún con lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh, vào cơ thể ướt đẫm mồ hôi sau khi tập luyện của anh.
Cuối cùng một ngày nọ, Tần Sương Tinh không còn sợ xã hội, thẳng thắn lên tiếng: “Cho em sờ cơ ngực của anh được không?”
Vinh Phong: “!”