Dù có hồi hộp đến đâu, màn đêm vẫn buông xuống.
Lúc này đang là tháng Bảy, tiết trời oi bức, may mà kỳ nghỉ hè đã bắt đầu.
Buổi tối, trong không khí vẫn ngập tràn hơi nóng. Tần Sương Tinh đóng kín cửa sổ, bật điều hòa. Cậu ngồi nghiêm chỉnh vào bàn học, mang theo chút cảm giác long trọng như thực hiện một nghi thức.
7 giờ đúng, cậu đăng nhập vào game.
“Khu Rừng Nhàn Nhã” là trò chơi trả phí. Game không có yếu tố nạp tiền, chủ yếu hướng tới sự thư giãn nhẹ nhàng. Vậy nên cũng không có nhiệm vụ ngày hay phần thưởng thăng cấp gì hết, thậm chí còn chẳng có hệ thống cấp độ.
Chỉ đơn giản là một cuộc sống đồng quê thanh bình. Game không ép bạn mỗi ngày phải làm gì, nhưng thực ra có vô số thứ để khám phá. Chẳng hạn như trang trí nhà cửa, câu cá, bắt côn trùng, thu thập các món đồ…
Hoặc là giao lưu xã hội.
Hệ thống giao lưu của game cũng cực kỳ “phật hệ”. Chế độ kết nối mạng mặc định là tắt, phần lớn thời gian người chơi sống yên bình trên đảo của mình, không ai làm phiền.
Tuy nhiên cuộc sống không cô đơn, vì trên đảo có rất nhiều NPC động vật nhỏ đáng yêu với tính cách riêng biệt. Người chơi có thể kết bạn với chúng, cũng có thể cãi nhau vì chuyện vặt. Thậm chí, các NPC còn có thể bỏ nhà ra đi.
Chân thực một cách đáng kinh ngạc.
Trò chơi này được trau chuốt rất tỉ mỉ, nhiều chi tiết nhỏ cực kỳ thực tế. Đó cũng là lý do Tần Sương Tinh thích trò chơi này. Những NPC nhỏ sinh động thú vị, và chỉ là NPC. Tần Sương Tinh có thể yên tâm chơi, không cần lo lắng sẽ phải tiếp xúc với người thật.
Đúng vậy, trước khi mời Vinh Phong cùng chơi, Tần Sương Tinh luôn xem đây là một trò offline. Điều này không ảnh hưởng gì lắm, trò chơi vốn đã hấp dẫn, chơi một mình cũng đủ mê đắm cả ngày.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Tôi bật mic rồi.”
Giọng nói trầm ấm của Vinh Phong vang lên từ điện thoại.
“Nghe thấy không?”
“…”
Tần Sương Tinh ôm điện thoại, cảm nhận được rung động nhẹ từ micro, một quả bass trầm đích thực của nhân gian.
Lòng bàn tay cậu hơi nóng lên, không nhịn được cắn nhẹ môi dưới.
Vinh Phong tưởng mình bật mic chưa chuẩn, lại hỏi thêm vài câu “Nghe thấy không?”
Tần Sương Tinh vội đáp: “N-nghe thấy rồi.”
“Ừ.” Vinh Phong thở phào.
Cách chơi chung là lập một phòng bạn bè, rồi mời người khác tham gia. Phòng bạn bè sẽ nối các đảo lại thành một quần đảo nhỏ. Người chơi có thể sang thăm đảo của nhau, hoặc cùng nhau khám phá những đảo hoang chưa ai biết tới.
Nhân vật của Tần Sương Tinh là một cậu bé đội mũ hải tặc đen, đeo miếng bịt mắt, mặc áo sơ mi lụa dài tay trắng tinh, đi đôi bốt da nhỏ cổ điển. Một set đồ hải tặc hoàn chỉnh, trên tay cầm cần câu cá.
Ở quảng trường đảo trung tâm có một đài phun nước, có thể câu cá. Tần Sương Tinh điều khiển nhân vật đứng bên đài phun nước, chờ tài khoản của Vinh Phong đăng nhập.
“Cậu ở đâu?” Giọng Vinh Phong vang lên từ điện thoại.
Khi vừa vào phòng, mỗi người sẽ xuất hiện ở đảo nhà mình.
Tần Sương Tinh nói: “Anh mở bản đồ ra xem, tôi ở hòn đảo nhỏ giữa quần đảo.”
Vinh Phong nhanh chóng tìm tới. Tần Sương Tinh nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp sau lưng, xoay góc nhìn thì thấy một cậu bé đội mũ cối chống nắng, mặc áo thun ngắn tay với quần short mùa hè đang chạy tới, mồ hôi đầm đìa.
Trên đầu Vinh Phong còn có hiệu ứng giọt mồ hôi bay ra. Tần Sương Tinh nhìn mà không kìm được nhếch môi cười.
Đây cũng là điểm đặc biệt của trò chơi, thời gian và mùa trong game đồng bộ với đời thực. Mùa hè chạy lâu thì nhân vật sẽ thở d.ốc, đổ mồ hôi đầm đìa, vô cùng đáng yêu. May mà trò chơi không có hệ thống thể lực, dù chạy bao xa cũng không cần dừng lại.
Nhân vật của Vinh Phong chạy tới trước mặt cậu, trên đầu lại rơi thêm mấy giọt mồ hôi.
Tần Sương Tinh cất cần câu, xoay người đối diện anh, rồi không biết nên nói gì. Hai nhân vật nhỏ đứng đối diện bên đài phun nước, tròn mắt nhìn nhau.
“Ờm…” Tần Sương Tinh rối rắm vắt óc tìm lời.
Cuối cùng là Vinh Phong lên tiếng trước: “Chế độ này làm gì được nhỉ? Có thể cùng đánh phó bản không?”
“Không, không thể…”
Tần Sương Tinh không hiểu sao lại bắt đầu lắp bắp. Cậu đỏ mặt, nhỏ giọng: “Trò này không có hệ thống chiến đấu… k-không đánh quái được…”
Xong đời rồi. Tần Sương Tinh ôm ngực, trái tim đập hỗn loạn, tuyệt vọng nghĩ: Toi rồi, căng thẳng quá!
Giọng của Vinh Phong trầm thấp nhưng không còn khàn như trước. Tần Sương Tinh vẫn nhớ lần đầu nhận được tin nhắn thoại của anh, hôm đó anh nói không tiện gõ chữ. Mấy ngày sau đó, Vinh Phong toàn gửi tin nhắn thoại, giọng khàn khàn như thể cổ họng bị thiêu đốt.
Nhưng hôm nay giọng anh khác hẳn những đoạn tin nhắn thoại ngày thường. Tần Sương Tinh không biết diễn tả ra sao, chỉ cảm thấy hôm nay giọng của Vinh Phong…
Khiến người ta ngứa ngáy.
Tần Sương Tinh đang đeo tai nghe trò chuyện. Tai nghe xịn, âm thanh trầm ấm len lỏi vào màng nhĩ, dịu dàng mơn man đại não.
Một quả bass trầm đích thực của nhân gian!!
Tần Sương Tinh choáng váng, não ong ong cộng hưởng. Cậu đỏ bừng mặt, luống cuống đứng dậy đi đóng cửa. Tối nay bố mẹ không ở nhà, nhưng mà vẫn nên đóng cửa lại!
Tần Sương Tinh mặt đỏ bừng quay lại bàn, hít sâu một hơi, sau đó gỡ tai nghe ra, chuyển sang loa ngoài.
“Vậy bây giờ đi đâu?”
Bất ngờ, giọng Vinh Phong vang lên qua điện thoại.
Tần Sương Tinh chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, mềm mại như có dòng điện tê tê bò lên theo cánh tay nhỏ.
“Ui!”
Tần Sương Tinh bối rối đặt điện thoại nhẹ xuống mặt bàn, cứ như thể đó không phải điện thoại, mà là yêu quái nhỏ đang gào thét. Cậu thật sự không biết làm sao với nó!
“Tần Sương Tinh?”
Trong game, nhân vật của Vinh Phong bắt đầu chạy vòng quanh cậu, trên đầu lại rơi ra vài giọt mồ hôi. Nhân vật của Tần Sương Tinh đứng yên, bình tĩnh trầm ổn hoàn toàn khác hẳn với cậu ngoài đời.
Tần Sương Tinh vội vã thao tác, điều khiển nhân vật đi theo, đáp lại: “Chúng, chúng ta… đi khám phá đảo hoang trước!”
Ở chế độ kết nối online sẽ ngẫu nhiên xuất hiện một hai hòn đảo hoang, có thể thu thập gỗ, đá, hoặc bắt các loại côn trùng và cá hiếm mà đảo nhà không có.
“Được.”
Điện thoại lại nhẹ nhàng rung lên.
Ngón tay Tần Sương Tinh chạm lên màn hình, cảm nhận rung động nhỏ truyền tới, mang theo chút ấm nóng mơ hồ, như một chiếc búa nhỏ phơi nắng nóng bỏng, nhẹ nhàng gõ vào màng nhĩ cậu cái bốp.
Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng xua suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi đầu. Đồng thời trong lòng không ngừng gào thét với chính mình: Đừng căng thẳng đừng căng thẳng! Chỉ là bật mic thôi mà! Mình đã nghe giọng anh ấy bao nhiêu lần rồi! Căng thẳng cái gì chứ!
……
Hòn đảo hoang không lớn, diện tích chỉ bằng khoảng một nửa đảo nhà. Nhưng địa hình thì phức tạp hơn nhiều: có núi nhỏ, thác nước, và rất nhiều cây cối um tùm.
Tất nhiên, trong một trò chơi mang phong cách hoạt hình đáng yêu và ấm áp như thế này, dù là khu rừng nguyên sinh chưa ai đặt chân tới cũng không hề đáng sợ. Cây cối và bụi cỏ mọc rải rác như các quân cờ trên bản đồ, ranh giới rõ ràng, thuận tiện cho người chơi khám phá và thu thập.
Vừa nhìn thấy đám cây cối hoang, mắt Vinh Phong lập tức sáng lên. Bởi vì thứ anh đang thiếu nhất chính là gỗ!
“Cậu cần gỗ không?” Anh rất lịch sự hỏi.
Tần Sương Tinh đáp: “À, không cần đâu.”
“Vậy thì tôi không khách sáo nhé.”
Nhân vật của Vinh Phong lập tức rút rìu ra, bắt đầu chăm chỉ đốn củi. Tần Sương Tinh đang cầm cần câu cũng đổi sang cầm rìu, đi sang bên kia, giúp anh cùng chặt.
Tiếng rìu bổ vào thân cây vang lên chắc nịch, nghe vô cùng dễ chịu. Hai nhân vật nhỏ chặt cây với tốc độ gần như đồng bộ. Một nhát của anh, một nhát của cậu, phối hợp ăn ý khiến hiệu suất tăng gấp đôi.
Thân cây to ban đầu cần 7-8 nhát mới hạ được, nay chỉ mất 3-2 giây là xong. Cây đổ rầm một tiếng, lập tức biến thành các khối [Gỗ] và [Cành cây]. Nơi từng có đại thụ chỉ còn lại một gốc cây trơ trọi.
Trong trò chơi này, vật phẩm rơi ra cần người chơi tự tay nhặt lấy, sẽ không tự động vào túi đồ. Vinh Phong đang định hỏi cậu có cần cành cây không, thì thấy Tần Sương Tinh xoay người đi đốn một cái cây khác.
Điện thoại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của cậu: “Anh cần bao nhiêu gỗ vậy?”
“Không biết nữa.” Vinh Phong vừa nhặt gỗ vừa trả lời, “Cái gì cũng cần dùng đến gỗ… Cậu không thiếu à?”
Giọng Tần Sương Tinh lẫn chút ý cười: “Không thiếu. Trước cửa nhà tôi trồng nhiều cây lắm.”
“Trồng?” Vinh Phong thắc mắc, “Cây cũng có thể trồng được?”
Chỗ hai người vừa chặt xong vẫn còn gốc cây. Vinh Phong đổi sang cầm xẻng, thử đào gốc cây đó. Gốc cây không biến thành vật phẩm có thể trồng lại, mà vỡ thành một khúc gỗ, rơi bịch xuống đất. Nơi đó để lại một cái hố tròn.
“Không không, đào gốc cây không được đâu.”
Tần Sương Tinh dừng tay, đổi sang cầm xẻng. Cậu đi tới bên cạnh một cây đại thụ khác, bắt đầu đào. Nhát xẻng đầu tiên, cái xẻng như bị thứ gì đó bật lại, nhân vật nhỏ của Tần Sương Tinh bị chấn lui mấy bước, trên đầu bay ra vòng tròn hoa mắt. Cậu nhanh chóng quay lại, tiếp tục đào.
Nhát xẻng thứ hai, “Bịch!”, cả cây đại thụ biến mất, một vật phẩm [Cây] rơi xuống đất.
“Ồ!” Vinh Phong kinh ngạc, “Thì ra là phải đào như vậy. Trước giờ tôi dùng xẻng đào một phát bị bật ra nên tưởng không được.”
Tần Sương Tinh không nhặt [Cây], nhân vật nhỏ của cậu chỉ chạy vòng vòng quanh nó. Vinh Phong hiểu ý, bước tới nhặt lên.
Tần Sương Tinh lại tiếp tục đi đào cây khác.
Đêm trên hòn đảo hoang yên bình và tĩnh lặng. Mặt trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm xanh thẫm, sóng biển vỗ bờ rì rào.
Trong khu rừng hoang, hai nhân vật nhỏ lúc thì đốn củi, lúc thì đào cây. Côn trùng bay vo ve lượn lờ trong rừng kêu ong ong. Tiếng côn trùng ấy mang đặc trưng mùa hè, không phải tiếng ve, mà trầm và nhỏ hơn.
Đang chăm chú chặt cây, Vinh Phong chợt thấy trong bụi cỏ có một con côn trùng. Anh theo phản xạ bước tới, rút vợt bắt côn trùng ra, quơ nhẹ một cái.
Tiếng côn trùng xung quanh lập tức biến mất. Trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo: Bạn đã bắt được Dế Chuông.
“Thì ra âm thanh đó là của dế chuông.” Vinh Phong ngạc nhiên.
“Ừa. Nghe giống như mấy âm thanh thường nghe trong phim với anime ấy.” Tần Sương Tinh cười khẽ.
Vinh Phong theo thói quen gật đầu, chợt nhớ ra đang bật mic, vội vàng đáp lại một tiếng: “Ừ, đúng vậy.”
Tiếng dế chuông gợi nhớ đến ký ức tuổi thơ. Vinh Phong bật cười, giọng hơi khàn: “Mấy năm nay hiếm khi nghe thấy tiếng dế. Thành phố ít côn trùng quá.”
Tai Tần Sương Tinh như bị giọng anh cào nhẹ, dây thần kinh ngứa ngáy tê tê.
Giọng cười của anh trầm thấp, pha lẫn chút từ tính của một người đàn ông trưởng thành. Người đàn ông trưởng thành đang kể về tuổi thơ của mình.
“Hồi nhỏ còn chưa sợ côn trùng, tôi hay cùng mấy đứa bạn đi bắt dế, đào bọ rùa gì đó. Lớn rồi bận học, không còn thời gian chơi mấy trò đó. Cấp ba lại gặp chuyện kia… May mà thành phố Nghi Giang không nhiều côn trùng.”
Anh ngừng một chút, rồi cười tiếp: “Nhưng đối với cậu chắc là mất đi kha khá niềm vui nhỉ?”
Tai Tần Sương Tinh lại nóng bừng, chỉ muốn cuộn tròn người lại. Rõ ràng đang rất thoải mái, nhưng bất ngờ bị hỏi, Tần Sương Tinh lập tức đỏ bừng mặt.
“À… ừm.” Cậu ấp a ấp úng đáp.
May mà đang trò chuyện online. Cách internet, Vinh Phong không thể nhìn thấy gương mặt như bị lửa thiêu của cậu.
Tần Sương Tinh mất tự nhiên xoa mặt, cảm giác lòng bàn tay và má đều nóng ran, không phân biệt được bên nào nóng hơn.
“Cậu bị lag mạng à?”
Vinh Phong chợt hỏi, “Tôi nghe giọng cậu đứt quãng.”
Tần Sương Tinh chột dạ, nhất thời không biết trả lời sao.
Vinh Phong lo lắng hỏi tiếp: “Có nghe rõ không? Mạng yếu à? Alo?”
“Không… không phải…”
Tần Sương Tinh vội vã trả lời, bất giác li.ếm môi, hai chân dưới bàn bất an co quắp.
“Tôi… tôi chỉ…”
Cậu lắp bắp mãi không nói nên lời.
Không đợi cậu dứt câu, Vinh Phong cười hỏi: “Căng thẳng à?”
“Vâng…”
Tần Sương Tinh nhỏ giọng thừa nhận, âm tiết gần như bị ép ra từ cổ họng.
Vinh Phong lại thấp giọng bật cười.
Mặt Tần Sương Tinh đỏ rừng rực, cảm thấy cổ họng khô rát như sắp bốc khói. Cậu không kìm được lại li.ếm môi, thầm nghĩ Vinh Phong nhất định sẽ cười nhạo mình. Rõ ràng ngoài đời đã gặp mặt rồi, rõ ràng chỉ đang chơi game qua voice chat, sao lại căng thẳng đến mức này chứ?
Có gì đáng để căng thẳng đâu, làm ra vẻ là giỏi.
Xấu hổ và tự trách như một bàn tay đen kịt, không cho phép kháng cự, siết chặt lấy trái tim cậu. Tần Sương Tinh cảm thấy cổ họng khô khốc, không thể kiểm soát được nhịp tim tăng vọt, cổ họng nghẹn cứng, gần như thở không nổi.
Cậu thấp thỏm chờ đợi tiếng cười nhạo của Vinh Phong, bất an suy nghĩ xem phải đáp thế nào.
Nhưng Vinh Phong lại nói: “Thật ra, tôi cũng hơi…”
Tần Sương Tinh: “…?”
Đầu óc bỗng trống rỗng, cậu theo bản năng thốt lên: “Anh cũng… cái gì?”
“Thì cũng căng thẳng đó.” Vinh Phong lại cười, âm điệu trầm thấp: “Cậu không nhận ra giọng tôi cứ căng lên sao?”
Tần Sương Tinh chớp mắt.
À, anh nói vậy, cậu mới để ý giọng anh hơi khác. Không giống với lúc gọi điện qua WeChat trước đây, cũng không giống lần đầu tiên gặp ngoài đời ở bệnh viện.
Có một loại… gợi cảm khác thường. Dù là đeo tai nghe hay bật loa ngoài, giọng trầm khàn ấy như tiếng bass từng nhịp từng nhịp đập vào màng nhĩ, như thể đang thì thầm ngay bên tai vậy.
Tim Tần Sương Tinh đập càng lúc càng nhanh, một nỗi hoảng hốt vô danh dâng lên trong lòng. Cậu bất an vặn xoắn hai chân dưới gầm bàn, xấu hổ vì suy nghĩ kỳ quặc của mình.
“Vậy nên… có thể coi việc chat voice này là một thử thách nhỏ?”
Trong điện thoại lại vang lên tiếng cười khẽ của Vinh Phong.
“Thử từ từ thả lỏng ra. Như bình thường thôi, thả lỏng trò chuyện với tôi nào.”
Giọng anh hôm nay quả thật trầm hơn bình thường, vì cố tình đè thấp giọng xuống.
Hóa ra anh cũng căng thẳng.
Nhận ra điều đó, sợi dây siết chặt trong lòng Tần Sương Tinh chậm rãi buông lỏng. Cậu thậm chí nhịn không được cười một cái.
“Vâng.” Tần Sương Tinh nhẹ nhàng đáp, “Tôi sẽ cố gắng.”
“Ừ, câu này hay đấy.” Vinh Phong khen, “Không còn lắp bắp nữa.”
Mặt Tần Sương Tinh lại nóng bừng. Trái tim hỗn loạn bối rối của cậu, lần đầu tiên trong buổi tối nay bỗng trở nên bình tĩnh. Giống như một con mèo nhỏ xù lông được vuốt ve xuôi chiều, như chó con lạc đường tìm thấy bàn tay quen thuộc.
Cảm giác ấm áp an toàn như bàn tay lớn ấm áp ôm trọn trái tim cậu.
Hạnh phúc quá.
A a a, cái gì đấy! Dạo này đầu óc mình sao cứ liên tưởng lung tung như thế này…
Tần Sương Tinh lại phải đặt điện thoại xuống, buồn rầu ôm mặt.
“Ôi…”
Cảm giác như cả đầu cũng bắt đầu bốc khói.
Trong điện thoại vang lên tiếng “cạch cạch” của rìu đốn cây. Vinh Phong biết cậu căng thẳng nên không thúc giục, cho cậu thời gian thích nghi và tự điều chỉnh.
Tiếng “cạch cạch” đốn cây dần xa, vì cây gần đó đã bị đốn sạch.
Đảo hoang được hệ thống tự động sinh ra mỗi lần chơi, nên không cần lo thiếu tài nguyên.
Tần Sương Tinh hít sâu mấy lần, cuối cùng cũng thoát ra khỏi ảo tưởng ấm áp mềm mại kia. Cậu cầm rìu, chuẩn bị chạy theo nhịp đốn cây của Vinh Phong, bỗng nghe thấy tiếng hét: “ĐM!!!”
Vài giây trước còn là giọng trầm khàn gợi cảm ổn định, lúc này mất sạch không sót lại chút nào. Thay vào đó là tiếng hét hoảng loạn kinh hoàng, gần như phát khóc.
“ĐM ĐM ĐM sao lại có nhện!”
“Sao lại có con nhện to thế này á á á á á!”
Nhện?
Tần Sương Tinh bắt được từ khóa, vội vã đổi sang vợt bắt côn trùng, nhanh chóng chạy về phía tiếng hét.
Chỉ thấy bên kia đảo, nhân vật đội mũ rộng vành, mặc áo sơ mi ngắn tay của Vinh Phong đang mướt mồ hôi chạy về phía này. Phía sau là một con nhện to lông lá, đen vàng xen kẽ, trông cực kỳ đáng sợ.
Tám con mắt đen bóng chằm chằm nhìn chằm chằm vào nhân vật của Vinh Phong. Anh chạy đông, nó chạy đông. Anh chạy tây, nó chạy tây. Mục tiêu truy đuổi vô cùng rõ ràng.
Con nhện to đến mức chiếm gần nửa người trong game. Chân dài tua tủa, chạy cực kỳ nhanh, còn nhân vật chỉ có hai chân, làm sao chạy nổi!
Vinh Phong chỉ biết trơ mắt nhìn con nhện mỗi lúc một gần hơn, gần hơn, gần hơn…
“ĐM ĐM ĐM cứu mạng! Rìu có chém được không? Có giết được nó không? ĐM! ĐM nó sắp đuổi kịp rồi! ĐM!”
Nhân vật trong game vã mồ hôi, Vinh Phong trong tai nghe cũng sắp khóc đến nơi. Hình tượng người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ mang lại cảm giác an toàn tan thành mây khói! Hình tượng đàn ông thép hoàn toàn sụp đổ!
Tần Sương Tinh vừa nhịn cười vừa lao tới chỗ Vinh Phong, nhắc nhở: “Đổi sang vợt bắt côn trùng! Game này không có động tác tấn công đâu, chỉ có thể dùng vợt bắt nó thôi!”
“Á á á???”
Vinh Phong run bần bật, qua tai nghe cũng cảm nhận được anh đang sợ tột độ.
Tần Sương Tinh cổ vũ: “Đừng sợ, bắt nó đi!”
Nhưng nhân vật của Vinh Phong vẫn cầm cái rìu. Xem ra hoảng quá, trong ba lô nhiều đồ, không kịp tìm vợt.
Tần Sương Tinh thấy tình hình không ổn. Còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Vinh Phong lấy hết dũng khí, bất chợt dừng chân, cầm rìu quay phắt lại.
Nhân vật đội mũ rộng vành, mặc áo sơ mi trắng, giơ cao rìu, làm động tác bổ xuống.
Vù!
…Bổ hụt.
Con nhện to nhảy vọt lên, né rìu dễ dàng, há mồm cắn trúng nhân vật.
“Á!”
Vinh Phong hét to một tiếng, cứ như bị cắn thật ngoài đời. Nhân vật đội mũ ngã vật xuống đất, mặt sưng vù một cục.
Tần Sương Tinh cuối cùng cũng chạy tới. Con nhện lại vung tám chân lông lá, lao tới tấn công nhân vật cướp biển của cậu.
“Cẩn thận!” Vinh Phong nằm bất tỉnh hốt hoảng hét lên.
“Không sao.” Tần Sương Tinh cười nhẹ, ung dung chờ con nhện lao đến.
Ngay khoảnh khắc con nhện co chân chuẩn bị nhảy vồ, vèo một phát, chiếc vợt bắt côn trùng vung lên. Con nhện khổng lồ biến mất.
Nhân vật cướp biển vẫn bình yên đứng đó, tay cầm vợt.
Tai nghe vang lên tiếng Vinh Phong kinh ngạc: “ĐM?”
“Bắt được rồi.” Tần Sương Tinh cười hí hí, mở balo ra, chụp ảnh màn hình, gửi qua WeChat cho anh.
“Uầy…” Vinh Phong hít ngược một hơi lạnh, giọng đầy khiếp sợ.
Tần Sương Tinh tưởng anh vẫn còn ám ảnh con nhện, không ngờ Vinh Phong lại thốt ra: “Sao cậu giàu thế!”
Tần Sương Tinh sững người, nhìn góc phải màn hình hiển thị tiền vàng.
Cậu bật cười: “Bắt côn trùng bán đó!”
Tần Sương Tinh điều khiển nhân vật chọn con nhện to, làm động tác “trưng bày”. Con nhện khổng lồ to bằng nửa người bị nhân vật giữ trong tay, tám cái chân dài lông lá vẫn còn giãy giụa.
Nhân vật Vinh Phong vẫn còn nằm mê man trên đất, tai nghe lại truyền đến tiếng Vinh Phong hít khí lạnh.
“Đừng sợ, tôi cầm trong tay nên nó không cắn người được đâu.”
Tần Sương Tinh trấn an: “Con nhện to này hiếm lắm, bán cho dân buôn gian xảo được tận 8000 đồng vàng. Đừng coi nó là nhện, coi như nó là 8000 đồng tiền, có phải đỡ hơn không?”
Bên kia điện thoại, Vinh Phong im lặng nửa ngày, cuối cùng vẫn thật thà thừa nhận: “Cảm ơn… nhưng vẫn sợ lắm.”
Mãnh nam sắt thép rơi lệ, giọng nghe như sắp khóc: “Cậu… cậu cầm nó cách xa ra một chút được không… Lúc nãy tôi suýt ném luôn cái điện thoại.”