Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 4: Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Sương Tinh về nhà.

Tần Sương Tinh là sinh viên năm ba, đang học tại đại học Nghi Giang khoa Bảo vệ Thực vật.

Tuy rằng ký túc xá trường học rất tiện, nhưng xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, cậu không trọ cùng các bạn học mà về nhà ở. May mắn là chương trình học năm ba không nhiều lắm, khoảng cách từ nhà đến trường học cũng gần. Đi học hàng ngày không có gì không tiện.

Còn về nguyên nhân cá nhân…

Một phần đương nhiên là sợ xã hội. Sợ xã hội sao có thể trọ ký túc xá cùng người khác. Nếu cậu có thể sống trọ cùng người khác, ba mẹ cậu đã không đến mức mừng rỡ vì cậu kết bạn WeChat với người lạ.

Một phần khác là vì sở thích cá nhân: Chăn nuôi côn trùng.

Chăn nuôi và quan sát côn trùng, hoặc nói là sâu, chính là đam mê của Tần Sương Tinh kể từ khi bắt đầu học ngành này.

Chi phí chăn nuôi côn trùng rất thấp, hơn nữa loại thú cưng này có thể tương tác nhất định với chủ. Quan trọng hơn là côn trùng không giống chó mèo, sẽ không dựa dẫm ỷ lại vào chủ. Khi rời khỏi nhà, Tần Sương Tinh sẽ không áy náy hoặc lo lắng chó mèo ở nhà một mình có cảm thấy cô đơn hay không.

Sáng hôm nay cậu tụt huyết áp té xỉu tại quán đồ ăn sáng, sau đó bị đưa đến bệnh viện, ở phòng cấp cứu hơn một giờ. Ba mẹ vội vàng tới bệnh viện, đưa cậu về nhà, rồi từng người về đơn vị đi làm, để Tần Sương Tinh ở nhà một mình.

Nhưng trong nhà không hề trống vắng.

Tách. Cậu bật đèn phòng đặc biệt, đi vào.

Đập vào mắt là hàng loạt hộp chăn nuôi côn trùng được sắp xếp chỉnh tề trên bàn. 

Ba mẹ cậu rất thương cậu, bởi vậy cho cậu một phòng nhỏ trong nhà, làm vùng trời nhỏ của cậu. Cậu nuôi rất nhiều loại côn trùng ở phòng này. Mà hôm nay cậu canh cánh trong lòng, vội vã từ phòng cấp cứu trở về gấp, là vì bướm đuôi én màu ngọc lục sắp lột xác.

Lột xác là quá trình cuối cùng côn trùng ph.át d.ục bi.ến th.ái. Thông tục gọi là từ nhộng biến thành côn trùng trưởng thành. Mà hiện giờ thứ được đặt ở giữa bàn lớn màu trắng, chính là một con bướm đuôi én màu ngọc lục bảo sắp lột xác.

Nhộng con bướm này được cậu tự tay chăn nuôi từ thời kỳ ấu trùng. Khí hậu dạo này thích hợp, con bướm cũng sắp nghênh đón lần lột xác quan trọng nhất.

Trước khi nó lột xác, Tần Sương Tinh đã chuẩn bị sẵn sàng giúp nó.

Đầu tiên là làm giá leo. Trạng thái tự nhiên của nhộng bướm là treo trên nhánh cây. Để tạo hoàn cảnh tự nhiên nhất, Tần Sương Tinh cố ý đi xuống dưới lầu nhà mình nhặt một ít nhánh cây bé, cắm dựng đứng trên bọt biển. Sau đó dùng giấy gấp thành phễu nhỏ, lớn hơn một chút so với nhộng bướm, đặt cái phễu giống tổ chim giữa khe hở hai nhánh cây nhỏ. Cuối cùng bỏ nhộng bướm vào.

Kế tiếp là chờ đợi.

Con bướm đuôi én ngọc lục bảo này Tần Sương Tinh đợi đã lâu, là con bướm lột xác muộn nhất mà cậu chăn nuôi. Những con bướm khác sớm đã phá kén thành bướm, lúc này đang vẫy cánh bay múa trong căn phòng nhỏ.

Tần Sương Tinh vừa đi vào, đàn bướm ngũ sắc liền sôi nổi bay tới, hoan nghênh chủ nhân bằng cách đậu trên bả vai, ngọn tóc cậu.

Bướm không sợ người chăn nuôi mình. Thậm chí khi Tần Sương Tinh vươn ngón tay, đàn bướm còn chủ động đậu lên ngón tay cậu. Vật thể uyển chuyển nhẹ nhàng mong manh mỹ lệ này thường xuyên khiến Tần Sương Tinh cảm động không thôi.

Thứ duy nhất không hoàn hảo là, bướm toàn lột xác những lúc cậu lơ là. Có lần Tần Sương Tinh tan học trở về, phát hiện một nhộng bướm to biến đâu mất, chào đón cậu là một con bướm lộng lẫy đã trưởng thành.

Bởi vậy con cuối cùng này, cậu chủ trương quyết định, muốn tận mắt chứng kiến thời khắc nó lột xác. 

Ai dè buổi sáng cậu bị tụt huyết áp. Hên là lúc chạy về nhà, nhộng bướm vẫn còn.

Tần Sương Tinh tiến đến trước bàn, cúi người xem nhộng bướm nho nhỏ.

Tuyệt, còn nguyên!

Bề mặt nhộng bướm đã mở một cái khe nhỏ, có thể nhìn thấy trùng bên trong đang chậm rãi mấp máy, ý đồ chui ra ngoài từ khe nứt.

Thời gian vừa đúng. Tần Sương Tinh vui sướng không thôi, kéo ghế nhẹ nhàng ngồi xuống, đồng thời lắp giá camera, bắt đầu quan sát quá trình con bướm cuối cùng phá nhộng lột xác.

Theo trùng nhỏ giãy giụa, khen nứt nhộng bướm dần mở rộng. Xác nhộng màu xanh nhạt chậm rãi phồng lên, con bướm gần như màu đen cuộn thành một nhúm, nỗ lực vươn râu thon dài, từ xác nhộng chui ra ngoài.

Khoảnh khắc đó thực sự rất ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt.

Một giây ấy, hơi thở và nhịp tim Tần Sương Tinh cũng phải dừng lại.

Râu, chân, cánh bướm, tất cả đều dùng sức. Mấy cái chân mảnh khảnh yếu ớt liều mạng duỗi dài. Xác nhộng nho nhỏ màu xanh nhạt nứt toác, cẳng chân mảnh khảnh nâng đỡ cơ thể nó.

Con bướm màu đen leo lên nhánh cây từng chút một. Giống như vận động viên thể thao leo núi vậy, treo ngược cơ thể mình trên nhánh cây. Cánh của nó mềm mại ướt át, mang theo hơi nước từ trong nhộng.

Nó giương cánh ra.

Nếu không tận mắt chứng kiến, rất khó tưởng tượng cánh bướm ban đầu co rút thành một cục, giống một miếng bông màu đen ướt sũng.

Con bướm thong thả căng cánh. Theo cánh bướm mở rộng, hơi nước trên cánh cũng từng chút từng chút bốc hơi.

Lột xác đã tới bước cuối cùng.

Con bướm đuôi én ngọc lục bảo vỗ nhẹ cánh. Tinh linh nhỏ màu lục nhẹ nhàng uyển chuyển bay lên từ nhánh cây.

“!” Tầm mắt Tần Sương Tinh không tự chủ được bám theo con bướm, ngẩng đầu lên.

Đẹp quá.

Tần Sương Tinh ngơ ngác ngửa đầu, nhìn con bướm bay múa dưới ánh đèn, tò mò thăm dò bốn phía.

Đôi cánh hoa lệ thật lớn đổi màu dưới ánh sáng. Cánh bướm trước xanh sẫm, sau vì ngoại cảnh dần chuyển thành màu xanh ngọc. Kỳ lạ nhất là gần cuối đuôi cánh lại có một xíu màu đỏ cam, rực rỡ bắt mắt. Phần đuôi xòe ra như hai mảnh lụa màu đen, kéo dài sang hai bên.

Toàn thân con bướm đuôi én ngọc lục bảo lộng lẫy lóa mắt, rồi lại điệu thấp ưu nhã.

Tần Sương Tinh xem đến ngây người.

Ngẩn ngơ một hồi, con bướm bỗng bay thấp xuống dưới, nhẹ nhàng đáp xuống chóp mũi cậu.

Oa…

Tần Sương Tinh nhịn không được bật cười ra tiếng.

Ngứa quá.

Cậu nâng ngón tay. Con bướm đuôi én ngọc lục bảo liền vỗ nhẹ cánh, từ chóp mũi bay đến đầu ngón tay, đừng lại trên đầu ngón tay cậu.

Ngoan quá, biết nhận chủ.

Tần Sương Tinh cười đến cong mắt.

Nếu có ai bên cạnh, người đó sẽ phát hiện đôi mắt đuôi lông mày cậu ngập tràn dịu dàng. Trong dịu dàng xen lẫn vui sướng vì một sinh mệnh mới ra đời.

Là ánh mắt trẻ con ngắm nhìn thế giới.

Chỉ có giây phút này, Tần Sương Tinh có thể vui sướng quên mình. Không nghĩ vì sao mình không có bạn bè, không nghĩ tương lai sau khi tốt nghiệp có thể làm gì với chứng sợ xã hội nghiêm trọng.

Cậu toàn tâm toàn ý chìm đắm trong sự mỹ lệ kỳ ảo của sinh vật tự nhiên, lưu luyến quên phản ứng.

Tần Sương Tinh thử mang con bướm đuôi én ngọc lục bảo tới ban công. Bướm nhỏ cực kỳ phối hợp, vẫn đậu trê đầu ngón tay, vỗ nhẹ cánh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, loại bướm này sẽ phát sáng dưới ánh mặt trời. Tần Sương Tinh nhìn con bướm đuôi én ngọc lục bảo rực rỡ lấp lánh, không khỏi lần nữa kinh ngạc cảm thán vì sự mỹ lệ của nó.

Mọi người đều biết, bướm hút mật hoa để sống. Người nuôi bướm có thể dùng hoa tươi, cũng có thể làm mật hoa pha chế cho nó. Hôm nay Tần Sương Tinh chuẩn bị nước mật ong tươi cho con bướm đuôi én ngọc lục mới sinh.

Rất đơn giản, mật ong pha nước theo tỷ lệ 1:10 khuấy đều, sau đó nhỏ vào khăn giấy sạch sẽ, bướm sẽ tự biết dùng miệng ăn cơm.

Nhưng đôi khi bướm vừa mới lột xác chưa biết ăn cơm. Ví dụ như con bướm đuôi én ngọc lục bảo này, cứ đậu trên đầu ngón tay Tần Sương Tinh, rề rà vỗ cánh.

Tần Sương Tinh đưa nó đến gần mâm trên bàn, nó không biết đi hút mật hoa, vẫn vui vẻ thoải mái vẫy cánh, không ý thức được vật trên mâm chính là đồ ăn.

“Ngốc quá à.”

Tần Sương Tinh nhịn cười, dùng tăm xỉa răng nhẹ nhàng đẩy miệng bướm cuốn tròn.

Miệng bướm cũng thon dài giống râu bướm, khác biệt là miệng bướm hiện đang cuộn thành một cục.  Tần Sương Tinh lấy tăm xỉa răng chọc chọc, con bướm đuôi én ngọc lục bảo có hơi khó chịu, chân thon dài nhẹ nhàng cục cựa trong lòng bàn tay cậu.

Nhưng sau đó, ngay khi miệng tiếp xúc với nước mật, con bướm đuôi én ngọc lục bảo lập tức ngộ ra.

Bản năng ăn uống của nó thức tỉnh. Nó chủ động duỗi dài miệng, cái miệng nhỏ bắt đầu uống nước mật. Thậm chí còn vẫy vẫy cánh, ưu nhã bước xuống khỏi ngón tay Tần Sương Tinh, nằm bò trên khăn giấy thấm nước mật, thoải mái chè chén.

“Có ăn liền quên chủ.”

Tần Sương Tinh bật cười.

Chống cằm nhìn trong chốc lát, cậu quyết định không quấy rầy con bướm đuôi én ngọc lục bảo ăn cơm… Không, là thưởng thức bữa mật hoa đầu tiên trong “Đời bướm”.

Cậu đi kiểm tra video quá trình bướm lột xác vừa quay như thế nào.

Rất tốt! Quay được đầy đủ quá trình bướm lột xác và giương cánh, vô cùng hoàn mỹ!

Kiểm tra xong camera, Tần Sương Tinh cảm thấy mỹ mãn mở máy tính để save. Ngẩng đầu nhìn thời gian, bất tri bất giác đã 5 giờ chiều.

Tiêu rồi, 5 giờ rưỡi có tiết học!

Tần Sương Tinh đỏ mặt, vội vàng túm cặp sách chạy ra bên ngoài, quên mất một việc quan trọng khác.

Buổi tối, bên kia thành phố Nghi Giang, ký túc xá trung đội phòng cháy.

Vinh Phong c.ởi tr.ần nửa người, một tay chống đất, một tay đặt phía sau, thực hiện động tác hít đất một tay. Sườn mặt anh thon gầy mà cương nghị. Mồ hôi trán theo viền mặt chảy xuống, đọng lại tại phần cằm lưu loát.

Mày kiếm mắt sáng, môi mỏng chậm rãi thở ra khí nóng, cơ ngực no đủ chậm rãi phập phồng. Cơ bụng huấn luyện cường độ cao quanh năm giống như đao khắc, chia múi rõ ràng, căng cứng theo động tác hít đất lặp lại.

Ánh mắt kiên nghị của Vinh Phong nhìn thẳng phía trước, tập luyện mấy bài vẫn chưa thay đổi động tác, tâm tư đã bay xa.

“49, 50…”

Mãi đến khi làm xong một bài, Vinh Phong thở phào một hơi, như được giải thoát đứng dậy. Sau đó duỗi tay lấy di động trên giường.

Không có. Khung thoại vẫn chỉ có một câu tự giới thiệu ngắn gọn, không có tin nhắn mới.

Vinh Phong: “…”

Thôi, thời gian còn sớm.

Vinh Phong liếc đồng hồ, buông di động, một lần nữa cúi người trên mặt đất.

Lại hít đất thêm mấy lần đi.

Đặt một tay phía sau lưng, Vinh Phong lấy lại bình tĩnh, tiếp tục cắm đầu hít đất bằng một tay.


*Bướm đuôi én ngọc lục bảo, tiếng anh là Papilio palinurus


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.