Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 246: Chương 246




Sau khi trình bày những việc vừa xảy ra với chưởng môn, Sở Lạc thấy Tạ Dữ Quy được tu sĩ bản quốc dẫn đường, vội vàng tiến về phía mình, bèn  bước đến đón.

 

“Tiểu tiên tử không bị thương chứ?” Tạ Dữ Quy vừa gặp nàng liền vội vàng hỏi. Con yêu thú Hóa Thần kỳ bị tám vị chưởng môn liên thủ bắt giữ kia quá  hung mãnh, Tạ Dữ Quy chưa từng tận mắt chứng kiến, không tránh khỏi căng thẳng lo sợ.

 

Sở Lạc khẽ lắc đầu.

 

Đối diện với truy sát từ yêu thú Hóa Thần kỳ, nàng đã dốc hết toàn lực, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc mới thi triển được hai lần Xích Hỏa Di Hình, giành lấy cơ hội thoát thân, giờ đây thể lực đã gần cạn.

 

Mà bên bờ đối diện, Tô Kỳ Mộc cùng những người khác nhìn về phía nàng, trong lòng chỉ hiện lên một ý nghĩ: nàng lại mạnh hơn rồi.

 

Lúc này Tạ Dữ Quy mới khẽ thở phào,  lại đưa mắt nhìn dòng nước đang dần dần khôi phục bình thường, thở dài:

 

“Dòng sông này là mạch sống của một quốc gia, cho đến nay đã nuôi dưỡng vô số dân chúng. Lần này đại hội thủ tọa tổ chức ngay trên dòng sông, nếu chỉ chiếm dụng trong thời gian ngắn thì cùng lắm cũng chỉ ảnh hưởng việc vận chuyển thuyền bè qua lại. Nhưng hiện tại lại khiến nước chảy ngược, còn kinh động đến hải thú... chỉ mong dân chúng hai bờ không bị tổn hại sinh mệnh…”

 

Sở Lạc nhìn y, trong lòng cảm khái.

 

“Trong thiên hạ, tu sĩ dẫu là cường giả một phương, song phần lớn vẫn là phàm nhân. Một quốc gia tồn tại  vẫn nên là để bảo vệ những bách tính ấy.”

 

Nói đoạn, nàng lại nhìn thoáng qua phía hoàng đế Quyết Quốc.

 

Không còn bị can thiệp bởi nhân lực, dòng sông lại xuôi ra biển như cũ, trong thức hải của Sở Lạc  vang lên tiếng nhắc nhở quen thuộc từ Hoa Hoa.

 

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Giang Hải”, nhận thưởng 300 điểm khí vận.]

 

[Khí vận hiện tại: -3159]

 

Sau biến cố này, đại hội thủ tọa lập tức bị đình chỉ, hoàng đế Quyết Quốc hứa sẽ tổ chức lại vòng sàng lọc đầu tiên.

 

Từ trước đến nay, đại hội thủ tọa chưa từng gặp phải sự cố tương tự, song xét đến việc đây là lần đầu tiên tổ chức, mà cuộc thi năm nay lại  hấp dẫn, phản ứng của dân chúng cũng không quá gay gắt.

 

Sở Lạc  tỉ mỉ xem lại Minh Đăng ngọc phù trong tay, phát hiện bên trên không có nội dung nào liên quan đến khí vận, bèn đi tìm hoàng đế Quyết Quốc, trình bày rằng bản thân đã thu được ngọc phù, không muốn tham gia lại vòng sàng lọc đầu tiên nữa.

 

Việc này trái với kỳ vọng của hoàng đế Quyết  Quốc,  Sở Lạc xuất hiện  càng nhiều thì càng thu hút sự chú ý , nhưng giờ nàng đã chủ động đề xuất như vậy, y chỉ đành thuận theo.

 

Thừoi gian chờ không nhiều, năm ngày sau   tổ chức lại một trận đấu, quy tắc và trình tự hầu như sao y theo thể lệ của tỉ thí năm trước tại Tĩnh Quốc, chỉ khác ở chỗ số lượng ngọc bài Liên Văn từ một trăm chiếc giảm còn chín mươi tám chiếc, loại trừ Sở Lạc và Sở Yên Nhiên.

 

Trong quãng thời gian này, Sở Lạc  an tâm tu luyện, không hay biết bên phía tổ chức thi đấu lại xảy ra chuyện.

 

Tống Minh Việt một lần nữa tìm đến hoàng đế Quyết Quốc.

 

“Trận đấu lần này tổ chức vội vã, hoàn toàn theo y khuôn với năm trước. Số thứ tự khắc sau ngọc bài Liên Văn cũng tương ứng với đối thủ của vòng tiếp theo, thế nhưng đó là cuộc tỉ thí giữa chín mươi tám người. Bệ hạ định sắp xếp hai người còn lại như thế nào đây?”

 

Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Tống chưởng môn, hoàng đế Quyết  Quốc  cười khéo léo:

“Trẫm thấy tiểu đạo trưởng của Lăng Vân Tông và Linh Thú Tông quả là có duyên, đều lấy được Minh Đăng ngọc phù, lại cùng mang họ Sở, nên đã an bài cho hai người họ thành một tổ đối chiến. Việc này, chẳng phải cũng là điều mà chư vị muốn thấy sao?”

 

Tống Chưởng môn chau mày :

 

“Cho dù hai người họ có phải đối đầu, thì cũng không nên do một mình bệ hạ tùy tiện sắp đặt. Đây là đại hội giữa tám môn phái tiên tông, giao cho quý Quyết  Quốc chủ trì là vì tin tưởng các ngươi. Thế mà đến cả công bằng cơ bản cũng không bảo đảm được, bây giờ ta thật sự nghi ngờ Quyết Quốc có còn đủ tư cách tổ chức đại hội này nữa hay không.”

 

Hoàng đế Quyết Quốc vội đáp lời:

 

 

“Tống Chưởng môn  nói vậy thật quá nặng lời. Không phải ta không muốn để hai vị Sở đạo trưởng tự mình rút thăm, chỉ là trước đó ở dòng sông Giáp đã xảy ra đại loạn, để trong vòng năm ngày tổ chức lại được một trận, vốn đã là vô cùng khó nhọc, còn đâu dư sức lo chu toàn mọi chuyện.”

 

 

Lúc này, Tạ Dữ Quy bước vào.

 

“Lẽ nào việc ở sông Giáp  không phải do chính hoàng thượng sơ suất mà ra sao? Khi ấy  là Sở đạo trưởng của Lăng Vân Tông ra tay hóa giải hiểm họa, mới giúp Quyết Quốc tránh được tai họa lớn. Nay nếu hoàng thượng lực bất tòng tâm, không cầu báo đáp ân nghĩa cũng được, nhưng ít ra nên giữ lấy lễ nghĩa cơ bản chứ?”

 

Ánh mắt Quyết hoàng liếc qua vị tân đế của Nghiệp Quốc.

 

Theo nhãn quan của hắn, hiện tại tình hình Nghiệp Quốc cực  tệ. Thế nhưng suốt một năm nay, không ít quốc gia liên tục xâm lấn mà vẫn không thể đánh hạ được, lần này mời Tạ Dữ Quy tham dự đại hội cũng là để âm thầm dò xét quốc lực.

 

Tạ Dữ Quy làm rất tốt trong việc chiêu hiền đãi sĩ, chỉ trong một năm đã quy tụ được không ít tu sĩ ủng hộ, cơ hồ khiến Quyết hoàng dẹp hẳn ý định thôn tính Nghiệp Quốc.

 

Hơn nữa, Nghiệp Quốc là một quốc gia rộng lớn, đang trên đà phát triển nhanh chóng, lời của Tạ Dữ Quy cũng có trọng lượng đáng kể.

Dù trong lòng  không thoải mái, nhưng dưới áp lực của cả Lăng Vân Tông lẫn Nghiệp Quốc, Quyết hoàng đành phải thay đổi quyết định: trước khi bước vào vòng hai, cho phép các thí sinh rút lại đối thủ.

 

Sở Lạc hiểu rất rõ bản thân, lựa chọn tốt nhất chính là không rút thăm, mà để người khác rút trúng mình.

 

Vận khí của nàng, tuyệt đối không thể dính đến chuyện liên quan đến cờ bạc.

Trái lại, Sở Yên Nhiên lần nào cũng bốc trúng đối thủ dễ đối phó, thẳng tiến từng vòng.

 

Lần rút thăm cuối cùng, nàng liếc mắt nhìn số thứ tự trên thẻ, rồi lại nhìn về phía Sở Lạc vẫn ngồi yên bên cạnh, chưa từng động đến hòm thăm, khẽ cong khóe môi:

 

“Đáng tiếc, lại không phải ngươi.”

 

Một tiếng truyền âm vang lên trong thức hải của Sở Lạc.

 

“Xem nàng kênh kiệu chưa kìa, nếu rút trúng ta thì vòng này nàng sẽ bị loại ngay.”

 

Sở Lạc bĩu môi.

 

Sở Yên Nhiên chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp,  nàng không quá quan tâm đến thứ hạng lần này, sở dĩ toàn lực ứng chiến cũng là vì muốn có được sự tín nhiệm của chưởng môn Hàn Nguyệt.

 

Còn nữa, phải để sư tôn đã khỏi bệnh của nàng tự hào một phen.

 

Trong hòm thăm chỉ còn lại một thẻ duy nhất, chính là của Sở Lạc. Nàng cầm lên, thần thức quét qua, lập tức hiện ra hình ảnh đối thủ.

 

Là một đại hán cao lớn thô kệch, lại là tu sĩ song tu pháp – thể, có chút khó đối phó… chắc là khó đối phó thật.

 

Trên võ đài, khác với những tu sĩ cùng thế hệ thường lộ vẻ tuyệt vọng khi thấy Sở Lạc, người này  hai mắt sáng rực nhìn nàng.

 

“Có thể tỷ thí cùng tôn nữ của tiền bối Bạch, thật vinh hạnh! Lúc ở dòng sông, tại hạ thấy đạo hữu dám nghênh dòng nước xiết dưới áp lực mà vẫn bình yên vô sự,  đoán đạo hữu hẳn cũng là thể tu. Sau đó lại xem thêm mấy trận, quả nhiên đúng vậy!”

 

“Vậy thì chúng ta đường đường chính chính so tài về thể tu đi!”

 

“Trận này vốn là tỷ võ đường hoàng mà,” Sở Lạc mỉm cười, rút ra trường thương Phá Chiều, “chỉ cần huynh vui là được.”

 

Lời vừa dứt, không chút do dự, thương đã đ.â.m thẳng ra.

 

Đại hán nhanh nhẹn tránh né, trong tay cũng hiện ra một cây kích bạc sáng loáng, sảng khoái nghênh chiến thương pháp của Sở Lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.