Tên tráng hán kia tuy tu vi linh lực không cao, nhưng thành tựu trên con đường thể tu lại vô cùng kinh người. Cả hai không vận dụng linh lực, chỉ luận riêng về trình độ luyện thể, trận chiến này ngược lại càng thêm đặc sắc.
Trong những năm gần đây, các kỳ thi đấu tranh ngôi thủ tọa cũng chưa từng xuất hiện tình huống như hiện tại. Võ đài do Quyết Quốc cung cấp có thể ngăn cản được công kích bằng linh lực dưới Kim Đan, nhưng lại không thể chống đỡ sức mạnh thuần túy của thể tu.
Đối với việc mình một thương đánh sập nửa bên võ đài, còn đối phương thì ngay sau đó đạp nát nửa còn lại, Sở Lạc cảm thấy vô cùng áy náy.
Chỉ là võ đài đã hỏng, vậy phải phân thắng bại thế nào đây?
Theo cú vung kích của đối phương, cả mặt đất đều bị sức mạnh cường mãnh làm nứt toác, kình khí như rồng lượn lao thẳng về phía Sở Lạc.
Né được đòn kình khí kia, Sở Lạc lao về phía trước, khi đến gần tên tráng hán thì tung người lên cao, trường thương giáng xuống dữ dội, sức mạnh dồn nén khiến một chân của hắn bị chấn ép ngập sâu xuống đất!
Bàn tay Sở Lạc nổi gân xanh, còn tên tráng hán kia thì mặt đỏ bừng cố chống đỡ
“Với thể tu mà nói, Lâu Mặc Khôn của Bình Chân Tông đã là nhân tài hiếm thấy, ngày đêm không ngừng rèn luyện thân thể, chẳng ngờ Sở Lạc của Lăng Vân Tông lại song tu cả linh lực lẫn thể tu mà vẫn đạt thành tựu cao đến vậy.”
“Ta thấy nếu nàng dùng linh lực áp chế thì đã thắng từ lâu rồi, Lâu Mặc Khôn căn bản không phải đối thủ.”
“Nhưng xem thể tu đối chiến, thật sự rất mãn nhãn.”
“Các ngươi xem mà sướng, có người thì sắp khóc rồi đấy. Hai người này đâu phải đến tỷ thí, họ là đến phá sân!”
Lấy Lâu Mặc Khôn làm trung tâm, mặt đất rạn nứt bốn phía, hắn bất ngờ dậm chân một cái, toàn bộ sức mạnh dồn vào vũ khí trong tay, Sở Lạc bị chấn lui về sau, mặt đất xuất hiện thêm một hố lớn.
Trên mây đài, Quyết hoàng nhìn xuống dưới mà cạn lời.
“May mà đây là trận cuối, nhưng sau trận này thì sân đấu cũng không dùng lại được nữa…”
Lại thấy thân hình Sở Lạc trượt ngược ra sau, vừa vặn dừng lại cạnh một võ đài còn nguyên vẹn. Nàng nhón chân hất bổng võ đài nặng nghìn cân lên không, rồi tung cước đá mạnh về phía Lâu Mặc Khôn.
Võ đài bay vù đến quá nhanh khiến hắn không kịp né, đành giơ tay đ.ấ.m vỡ võ đài, tiếng nổ long trời lở đất khiến tim khán giả như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quyết hoàng âm thầm xoa huyệt thái dương.
Một trăm linh thạch thượng phẩm, không còn nữa.
Ngay sau đó lại thấy Lâu Mặc Khôn cũng giơ ra… một trăm linh thạch thượng phẩm…
Đợi đến khi cả sân đấu bị phá tan tành, trận chiến giữa hai thể tu cũng gần đi đến hồi kết. Thương pháp của Sở Lạc vẫn nhỉnh hơn một bậc.
Những lần sai sót liên tiếp của Lâu Mặc Khôn khiến hắn cạn kiệt thể lực, cuối cùng thua dưới một chiêu “Hồi mã thương” của Sở Lạc.
“Ha ha ha, sảng khoái quá!” Lâu Mặc Khôn ngồi phịch xuống đất, trường thương Phá Chiều vẫn còn đè trên vai hắn.
“Hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, mạch Thiên Tự của Lăng Vân Tông quả nhiên danh bất hư truyền, tâm phục khẩu phục!”
Còn trên mây đài, trong thức hải của Tống Chưởng môn bỗng vang lên truyền âm của Hồng Kiếm.
“Nếu hoàng đế Quyết Quốc tìm ngươi đòi bồi thường, đừng đồng ý. Lần này đại tỷ thí thủ tọa là do hắn chủ động xin đăng cai, tất nhiên mọi hậu quả đều phải do bọn họ gánh, không liên quan đến chúng ta.”
Trận thứ hai kết thúc, nghỉ vài ngày rồi đến cvòng chiến ba mươi người, tiếp đến chọn ra mười người rồi vào năm người. Trong năm người này sẽ loại bỏ kẻ duy nhất mới chỉ Trúc Cơ hậu kỳ , còn lại bốn người đều là Trúc Cơ đỉnh phong, chính là lúc bước vào vòng quyết đấu đáng mong chờ nhất.
Bốn người sẽ đấu vòng tròn, mỗi người đều phải tỷ thí với ba người còn lại. Ngày đầu tiên, trận đầu là Tô Kỳ Mộc đấu Sở Yên Nhiên, trận sau là Sở Lạc đấu Thời Yến.
Sáng sớm tinh mơ, mây đài đã chật kín người xem.
Trên đấu trường mới, thần thú Phượng Hoàng đang hộ vệ bên cạnh Sở Yên Nhiên. Đối diện nàng là Tô Kỳ Mộc đứng một mình.
Chuông báo hiệu khai chiến vừa vang lên, Sở Yên Nhiên xông lên giành thế chủ động, cùng Phượng Hoàng một trái một phải lao về phía Tô Kỳ Mộc. Cùng lúc ấy, trước mặt Tô Kỳ Mộc hiện lên một tầng ánh kim, vừa kịp chặn đứng hai người.
Linh lực của Sở Yên Nhiên không thể tiến thêm tấc nào. Đôi mắt nàng lóe sáng, linh thú Dị miêu tuyết trắng liền xuất hiện sau lưng Tô Kỳ Mộc, đánh úp hắn từ phía sau!
“Bùm—” Một bức tường đột nhiên hiện ra sau lưng Tô Chỉ Mặc, Dị miêu đập mạnh vào đó, kế tiếp là hai tiếng bùm bùm nữa – hai linh thú cao cấp khác của nàng, Dao Lang hoa linh và Vũ Sa tước, cũng đều bị chặn lại.
Sở Yên Nhiên cùng linh thú tản ra bốn góc võ đài, Phượng Hoàng vẫn là kẻ mạnh nhất, luôn kề bên bảo vệ nàng.
Tô Kỳ Mộc đứng nguyên tại chỗ, lớp màn chắn ánh kim quanh thân dần biến mất. Hắn nhìn Sở Yên Nhiên, ánh mắt điềm tĩnh.
Đây không phải lần đầu hắn đối đầu với nàng. Bọn họ từng giao thủ trong Phật tự treo ngược dưới lòng đất, khi ấy để Sở Lạc yên tâm tranh đoạt Kim thiếp Kiếm Ý , hắn đã chủ động chặn đường Sở Yên Nhiên.
Khi đó, trong mắt hắn, nàng còn rất yếu – toàn bộ sức mạnh đều phụ thuộc vào bốn linh thú trung thành tuyệt đối. Chỉ cần khống chế được đám linh thú ấy, nàng chẳng còn gì đáng ngại.
Nhưng sau một năm, dường như nàng ta đã nhận ra điểm yếu ấy, đã trưởng thành nhiều, hẳn cũng trải qua không ít trận chiến.
Nhưng… nàng vẫn còn kém xa Sở Lạc.
Nghĩ vậy, Tô Kỳ Mộc giơ tay, bốn thanh kiếm ảnh ánh vàng hiện ra, bay về bốn phương tám hướng.
Sở Yên Nhiên cùng Phượng Hoàng cùng nhau đối đầu một thanh kiếm, tuy có phần chiếm thế thượng phong nhưng dưới sự quấy nhiễu của kiếm ảnh, vẫn không thể tiếp cận Tô Kỳ Mộc dù chỉ nửa bước.
Còn ba linh thú còn lại thì không may mắn như thế.
Ngoại trừ Dị miêu có huyết mạch đặc thù mạnh mẽ, hai linh thú kia bị kiếm ảnh ép đến rối loạn trận hình, trên thân đầy thương tích.
Không thể tiếp tục như vậy, phải tìm cách phản công.
Sở Yên Nhiên chăm chú nhìn chằm chằm vào Tô Kỳ Mộc phía trước.
Trên mây đài, Sở Lạc ngồi cạnh Tống Chưởng môn , nghiêm túc dõi theo trận chiến phía dưới, trong đầu bất chợt hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Kỳ lạ thật, trên người Sở Yên Nhiên có khí vận gia trì, suốt dọc đường đều vô cùng thuận lợi, nhưng hiện tại xem ra, vận may ấy như không hề có tác dụng với Tô Kỳ Mộc.
Thật tốt. Thật đáng ghen tỵ.
Trên võ đài, một tiếng thét thê lương vang lên. Vũ Sa tước đang sà xuống giữa không trung liền bị một đạo kiếm ảnh kim quang đ.â.m xuyên, m.á.u tươi b.ắ.n tung, trong nháy mắt mất đi sinh khí.
Ánh mắt Sở Yên Nhiên mở to nhìn con Vũ Sa Tước mà nàng đã dốc lòng nuôi dưỡng suốt bao năm nay cứ thế tắt thở, lông mày nàng nhíu chặt, ngay sau đó triệu hồi linh miêu và những đóa yêu linh Dao Lăng còn lại về bên cạnh mình.
Trên đài, mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một dòng nước không ngừng dâng lên, linh khí thuộc tính Thủy trên người Sở Yên Nhiên d.a.o động mạnh mẽ, khí tức của yêu linh Dao Lăng cũng chìm vào làn nước đã ngập đến cổ chân kia.
Dưới sự nuôi dưỡng của Thủy linh lực, thực lực của yêu linh Dao Lăng tăng vọt. Từ nơi đáy nước mà mắt thường khó thấy được, vô số dây leo bắt đầu mọc lan ra, trên dây leo mọc đầy những đóa hoa nhỏ, nhị hoa lại là những chiếc gai nhọn như chông sắt.
Ẩn dưới lớp nước, chúng lặng lẽ bò về phía Tô Kỳ Mộc, chuẩn bị quấn lấy hắn.