Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 308: Chương 308




Sở Lạc cảm nhận.

Lão đán vẫn còn cố chấp giữ lấy tấm da người vừa lột từ người Hàn Nguyệt, chẳng mấy chốc đã bị Sở Lạc đuổi kịp. Thương pháp của nàng hoàn toàn phong kín đường lui, lão đán dùng d.a.o chống đỡ, nhưng chẳng bao lâu, con d.a.o đã bị nàng đánh bay.

Thấy những người khác đến dự yến thọ cũng đang lục tục kéo lại gần, nếu để bọn họ vây kín toàn bộ rạp hát thì sẽ không còn đường thoát, lão đán kia đành cắn răng, buông tấm da người trong tay xuống.

Đột nhiên, Hàn Trần trợn trừng hai mắt, giận dữ lao thẳng về phía lão đán, giọng nói gào thét như xé nát ruột gan: “Ta g.i.ế.c ngươi! Phải g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!”

“Ngăn hắn lại mau!” Sở Lạc  quát lớn: “Đây là vật trong Thần Ma cảnh, tuyệt đối không được làm hỏng!”

Ngay khoảnh khắc Hàn Trần lao tới, Sở Lạc cũng đồng thời túm lấy rối bóng lão đán, nhảy lùi ra phía sau.

Một kích không thành, giây sau Hàn Trần đã bị Phong Vi Chi cùng những người khác ngăn lại, đồng thời Nham Sinh cũng đã bắt được hai rối bóng còn lại.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ: Một hạt bụi trời đất, vạn tướng phù sinh. (Phần bảy)】

【Độ tín nhiệm của vi trần quỷ cảnh +3】

Sau khi Sở Lạc thu hết ba rối bóng kia lại, Hàn Trần cũng đã bị khống chế, đè chặt xuống đất.

Ánh mắt hắn vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể be bét m.á.u thịt của Hàn Nguyệt, giữa một biển đỏ tanh nồng, ánh mắt của Hàn Nguyệt cũng đang nhìn về phía Hàn Trần.

Lúc bị lột da bởi rối bóng lão đán, Hàn Nguyệt vẫn còn giữ được ý thức, nên đến tận bây giờ nàng vẫn còn thoi thóp hơi thở. Chỉ là cấm chú mà kẻ bị rối bóng gọi là “vương thượng” để lại trong cơ thể nàng vẫn không ngừng rút cạn sinh cơ, không cách nào dừng lại.

Nàng sẽ không c.h.ế.t ngay, nhưng cái c.h.ế.t là điều không thể tránh khỏi, chỉ có thể mở mắt ra mà nhìn chính mình bị lột da, nhìn Hàn Trần để lộ thân phận thật — tất cả những chuyện giữa bọn họ, từ nay về sau không thể nào giấu được nữa.

Trong đám khách dự yến, có một vị y tu thấy được tình trạng của Phương lão phu nhân , đã nhanh chóng chạy đến cứu chữa. Còn Sở Lạc thì bước đến bên cạnh Điền Tâm Cầm.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chủ nhân, chủ nhân, nàng chính là người đó…” Thỏ Sao Nguyệt trông thấy Sở Lạc lập tức nhận ra, không nhịn được liền bật thốt.

Trên mặt Điền Tâm Cầm vẫn còn vệt nước mắt, thi thoảng lại lo lắng quay đầu nhìn về phía Phương lão phu nhân.

Nàng cũng đã nghe được một vài cuộc trò chuyện xung quanh, mới biết thì ra Sở Lạc xuất hiện ở đây là để vạch trần việc  Điền gia chủ bị Hàn Trần đoạt xá.

“Ngươi phát hiện từ bao giờ?” Điền Tâm Cầm hỏi.

Nghe vậy, Sở Lạc liếc nhìn Hàn Trần đang bị đè dưới đất, rồi nói: “Ta thấy hắn đang giao dịch với thứ bước ra từ Thần Ma cảnh, mục đích là để hại người.”

Điền Tâm Cầm hai mắt đỏ hoe, nàng đứng dậy, bước về phía Hàn Trần. Ban đầu nàng còn có thể cố nén nỗi đau, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc kia, nước mắt liền tuôn trào như suối.

“Dựa vào cái gì mà ngươi lại đoạt xá phụ thân ta? Tại sao nhất định phải là phụ thân ta? Những gì ngươi có vẫn chưa đủ sao?!”

“Phụ thân ta còn sai ta mang linh dược đến cho ngươi, không chỉ một lần dặn dò ta, nói rằng sư tôn như phụ thân, bảo ta phải kính trọng ngươi, phải nghiêm túc tu hành theo ngươi. Phụ thân ta là một người tốt như vậy, tại sao ngươi lại đoạt xá người? Đồ sát nhân m.á.u lạnh!”

 

“Ngươi còn muốn g.i.ế.c tổ mẫu ta, muốn g.i.ế.c cả ta… sư tôn… không! Ngươi không xứng làm sư, càng không xứng làm người! Hàn Trần, chẳng lẽ nhà Điền gia chúng ta nợ gì ngươi sao?!”

Mọi uất ức chất chứa trong lòng đều bùng nổ trong khoảnh khắc ấy. Điền Tâm Cầm nhìn gương mặt quen thuộc kia lại mang một ánh mắt lạnh lẽo như kẻ xa lạ, nàng giận đến mức cả người run rẩy không thôi.

Nắm tay siết chặt, nhưng không nỡ đánh lên gương mặt ấy, nàng chỉ có thể đ.ấ.m thẳng xuống đất từng cú một, rất nhanh bàn tay đã rớm m.á.u be bét.

“Hahaha…” Đối diện với ánh mắt căm hận của Điền Tâm Cầm, Hàn Trần lại bật cười, “Chỉ như vậy thôi thì có ích gì? Ngươi không soi gương mà nhìn lại chính mình sao? Một kẻ phế vật ba linh căn, nhìn kiểu gì cũng không xứng làm đệ tử thân truyền của Hàn Trần ta!”

“Ta thu ngươi làm đồ đệ đã là đại ân rồi. Ngươi và phụ thân ngươi đều là phế vật như nhau, nếu không có ta, cả đời hắn cũng đừng mơ bước vào Nguyên Anh cảnh! Ngươi còn khóc cái gì? Nếu không phải ta đã phế bỏ căn cơ, không thể tu hành, thì cái thân xác phế vật này ta căn bản chẳng buồn liếc mắt!”

Còn Sở Lạc lúc này thì đang quỳ xuống trước thân thể m.á.u thịt be bét của Hàn Nguyệt, cẩn thận xem xét tình hình của nàng ta.

“Quả nhiên là ác nhân gặp ác báo, quả báo của ngươi đến thật đúng lúc,” Sở Lạc truyền âm khẽ nói, “Nhưng ta cũng nhìn ra được, ba rối bóng kia cộng thêm Phương lão phu nhân căn bản không phải đối thủ của ngươi. Vậy thì, là ai đánh ngươi trọng thương?”

Đôi mắt đỏ lòm của Hàn Nguyệt trừng Sở Lạc, há miệng định nói nhưng không phát ra được chút thanh âm nào.

Thấy vậy, Sở Lạc mặc kệ Hàn Nguyệt có đau hay không, trực tiếp bẻ miệng nàng ra xem.

Nhìn thấy bên trong toàn là thịt nát và m.á.u đọng, Sở Lạc bật khẽ một tiếng “hừm….Thủ đoạn thật độc ác.”

Nói xong cũng không quan tâm Hàn Nguyệt nữa, xoay người bước về phía sân khấu.

Rối bóng đã bị đốt, những người điều khiển rối trên đài đều chỉ là phàm nhân, thân thể họ đã bị tổn hại không thể phục hồi vì điều khiển những vật kia, hiện tại toàn bộ đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Sở Lạc vận linh lực để ổn định thương thế trong cơ thể họ, khóe mắt chợt quét thấy sau sân khấu có một dấu chân hổ in trên nền đất.

Nàng bước đến quan sát kỹ càng, gần như có thể xác định — lúc ấy trong rạp hát có một người điều khiển yêu thú, và kẻ đó đã nhân lúc hỗn loạn trốn thoát.

Bên kia lại vang lên tiếng khóc nức nở của Điền Tâm Cầm: “Đừng dùng gương mặt ấy nói chuyện với ta nữa, mau ra khỏi thân thể cha ta! Hàn Trần! Ngươi cút ra mau!”

Nghe vậy, Hàn Trần hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, áp lực của tu sĩ Hóa Thần cảnh  ập thẳng về phía Điền Tâm Cầm. Hàn Trần nguyên thần xuất khiếu, tung ra một đòn trí mạng, rõ ràng là muốn lấy mạng nàng!

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, thế công của Hàn Trần đã bị hào quang phát ra từ tinh huyết của Bạch Trạch ngăn chặn hoàn toàn, không chỉ vậy, nguyên thần suy yếu của hắn còn bị phản chấn văng ngược xuống đất.

Trong lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc trước tinh huyết Bạch Trạch, Hàn Trần đã phản ứng cực nhanh, nguyên thần vùng dậy lao thẳng về phía ngoài phủ  Điền gia, định đào tẩu.

Nhưng hắn chưa kịp chạy xa, đã đối diện với một đôi mắt lập lòe ánh lửa.

“Ngươi định chạy đi đâu?” Không biết từ bao giờ Sở Lạc đã đứng chắn trước mặt hắn, trên tay phải nàng, nghiệp hỏa đang cuồn cuộn xoay tròn.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhưng lần này, nghiệp hỏa lại không giống thường lệ.

Đây là tam trọng nghiệp hỏa — có thể trực tiếp thiêu diệt nguyên thần.

Từ khi tiến vào Kim Đan cảnh, Sở Lạc đã nắm được nhị trọng nghiệp hỏa. Nếu cưỡng ép sử dụng tam trọng, sẽ khiến linh lực trong thân bị tiêu hao nghiêm trọng, thể xác cũng chịu tổn hại lớn — vô cùng khó chịu.

Nhưng nếu là đối đầu với Hàn Trần… thì xứng đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.