Thấy Sở Lạc chắn trước mặt, Hàn Trần nheo mắt lại, mặc dù không còn linh lực thân thể, nhưng hắn vẫn có thể dùng hồn lực để công kích.
Mang theo quyết tâm tất sát, hắn lập tức lao tới. Nhưng ngay khi thân hồn của hắn vừa chạm phải tam trọng nghiệp hỏa, có hơn phân nửa hồn thể bị ngọn lửa ấy nuốt chửng.
Sở Lạc cũng dốc sạch toàn bộ linh lực còn sót trong cơ thể, thi triển ra tầng thứ ba của nghiệp hỏa.
Thấy tình thế bất lợi, Hàn Trần không còn ý định dây dưa thêm, xoay người định đào thoát. Song luồng nghiệp hỏa phía sau đã ngưng tụ thành một con hỏa long, hung mãnh đuổi theo.
Trên thân hồn hắn vẫn còn cháy bừng nghiệp hỏa, không cách nào dập tắt, tốc độ trốn chạy cũng bị kéo chậm lại. Khi bị hỏa long đuổi kịp, lửa dữ tức khắc bao phủ toàn thân, tiếng gào thét xé gan xé ruột của hắn vang vọng khắp sân.
Trong ánh lửa vẫn còn có thể thấy hình người của Hàn Trần đang điên cuồng giãy dụa, không thể chịu nổi thống khổ như địa ngục luyện ngục.
Sở Lạc đáp xuống bức tường bên cạnh, mệt mỏi ngồi xuống.
Nhìn hồn thể dần dần tiêu tán trong nghiệp hỏa kia, Điền Tâm Cầm đứng dậy, dùng bàn tay đầy thương tích lau đi nước mắt lăn dài trên mặt.
Sở Lạc lúc này mới lên tiếng:
“Vài ngày trước, tại tiệm thịt Hoàng Ký trong Điền Viên phường phát hiện một hòm xương trắng, chính là do Hàn Trần ra tay. Ngoài tội danh đoạt xá và đào tẩu, hắn còn mang nhiều án mạng trên người. Những điều này, ba con rối bóng mà ta vừa thu phục có thể làm chứng — chúng chính là đồng phạm.”
“Ngoài ra, chưởng môn Hàn Nguyệt không chỉ là tòng phạm, mà còn có ý đồ sát hại Phương lão phu nhân cùng đại tiểu thư nhà họ Điền.” Sở Lạc lại quay đầu nhìn về phía Hàn Nguyệt, “Tuy hiện giờ ngươi đã không còn cứu vãn được nữa, nhưng mong rằng trước khi c.h.ế.t có thể khai ra toàn bộ tội lỗi của mình. Dẫu không thể nói thành lời, thì viết ra chắc vẫn còn sức mà làm.”
Lời còn chưa dứt, trong ngọn nghiệp hỏa kia, hồn phách của Hàn Trần cũng đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Đoạt xá”, nhận thưởng 200 điểm khí vận.】
【Khí vận hiện tại: -1079】
Sở Lạc nhảy xuống khỏi tường, bước về phía đám đông đang tụ tập: “Chư vị, đây là việc trọng đại liên quan đến Linh Thú Tông và Điền gia. Hiện giờ người trong tiên môn chưa thể tới kịp, kính xin các vị hãy lưu lại Hách Thú Thành, làm chứng cho sự việc ngày hôm nay.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nàng vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng:
“Chư vị yên tâm! Hôm nay chúng ta tới là để mừng thọ Phương lão phu nhân, không ngờ những kẻ bình thường đạo mạo đoan chính lại có dã tâm hại người. Dù thế nào chúng ta cũng phải ở lại, chờ phán quyết cuối cùng!”
“Thế lực của tiên môn vốn đã đứng đầu trong tu chân giới, vậy mà bọn họ vẫn không biết thỏa mãn, còn muốn xâm chiếm quyền lợi và tài sản của các thế gia. Nếu không thể trừng phạt đám người tham lam này, thì sau này còn có thế gia nào dám hợp tác với tiên môn nữa đây?”
Phản ứng của đám người xung quanh còn mãnh liệt hơn cả dự liệu của Sở Lạc, mà điều đó đối với nàng lại chẳng phải là chuyện xấu. Nàng vốn đang định tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, nhưng lại đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.
“Điền tiểu thư, còn một việc nữa,” sắc mặt Sở Lạc trở nên nghiêm túc, “Trước khi chúng ta đến, trong hí viên này, có phải còn một người khác từng xuất hiện?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Điền Tâm Cầm liền biến đổi: “Là Sở Yên Nhiên! Nàng ta đến cùng với Hàn Nguyệt, sau đó Hàn Nguyệt bất ngờ đánh lén tổ mẫu của ta, nhưng lại bị ba người kia... không đúng, là ba con rối da quấn lấy, còn Sở Yên Nhiên thì muốn g.i.ế.c ta và tổ mẫu!”
“Hàn Nguyệt bị ai đánh bại? Là ba con rối da ấy sao?” Sở Lạc tiếp tục truy hỏi.
“Không phải.” Điền Hân Cầm lập tức phủ nhận, “Nàng ta là bị...”
Thế nhưng khi cố nhớ lại rốt cuộc là ai đã hạ Hàn Nguyệt, Điền Hân Cầm lại đột nhiên lặng thinh.
Đoạn ký ức vừa mới xảy ra chẳng bao lâu, vậy mà lại như tan biến khỏi đầu nàng.
“Là ai?”
“Là... là... ta không nhớ ra được nữa rồi...” Điền Tâm Cầm lẩm bẩm, ôm chặt đầu, càng cố nhớ thì cảm giác đau đầu càng rõ rệt, như có một bàn tay vô hình đang xé rách ký ức nàng.
Chư khách bốn phía chứng kiến cũng không khỏi bàn tán xôn xao.
“Mới vừa xảy ra mà đã quên rồi, chẳng lẽ đang che giấu điều gì sao?”
“Giấu giếm thì đâu đến mức dùng cách vụng về thế này? Ta thấy tám phần là thật sự bị xóa trí nhớ rồi.”
“Các ngươi nghĩ đi, ngay cả chưởng môn Hàn Nguyệt – một tu sĩ Hóa Thần cảnh – cũng chẳng phải đối thủ của người kia, bị biến thành bộ dạng bị giẫm đạp như thế, thì việc xóa đi ký ức của một vãn bối há chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Thấy rõ vẻ mặt mơ hồ, bất lực của Điền Tâm Cầm, Sở Lạc cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ cao giọng tuyên bố:
“Sở Yên Nhiên thân là đồng đảng của huynh muội họ Hàn, tuyệt đối không thể dung tha!”
Vụ án lần này, dĩ nhiên phải để Linh Thú Tông cùng Điền gia phối hợp xử lý.
Hiện tại Điền gia chủ đã chết, Phương lão phu nhân trọng thương hôn mê chưa tỉnh, hơn nữa khi nãy mọi người đều chứng kiến giọt tinh huyết của Bạch Trạch hiện ra trên người Điền Tâm Cầm — điều này khiến nàng trở thành gia chủ là hợp tình hợp lý nhất của Điền gia lúc này.
Nàng không muốn để phụ thân c.h.ế.t một cách oan uổng, càng không muốn để hung thủ có cơ hội trốn tránh. Bởi vậy, nàng đã lấy danh nghĩa Điền gia, thỉnh cầu các đại thế gia tu chân tại Đông Vực hỗ trợ điều tra.
Chuyện này đã chạm đến quan hệ giữa tiên môn và thế gia, nên chẳng có ai từ chối.
Có sự góp sức của những thế lực ấy, sự công chính của cuộc xét xử tự nhiên không cần phải nghi ngờ. Hàn Trần đã chết, Sở Lạc giao nộp ba con rối da để xử lý theo pháp lý.
Thảm hại nhất là Hàn Nguyệt — sinh mệnh chẳng còn được bao nhiêu, vậy mà vẫn bị ép buộc phải viết ra toàn bộ tội trạng của bản thân. Nhưng dĩ nhiên nàng ta không chịu phối hợp.
Điền Tâm Cầm chỉ sau một đêm đã trưởng thành, bắt đầu học theo dáng vẻ năm xưa của phụ thân, thay mặt sắp xếp mọi chuyện trong Điền gia. Nhưng trên gương mặt nàng, từ nay đã khó mà thấy lại nụ cười.
Sở Lạc giống như phần lớn khách nhân khác, tạm thời lưu lại nghỉ ngơi tại Điền gia.
Sau một lần thi triển Tam Trọng Nghiệp Hỏa, nàng phải nhập định điều tức suốt mấy ngày mới khôi phục lại được. Vừa mới bước ra khỏi phòng, liền trông thấy trước cửa có một thân hình cao lớn đang ngồi chồm hỗm.
Đẩy cửa ra nhìn, đúng là Thỏ Sao Nguyệt – linh thú bên cạnh Điền Tâm Cầm. Nghe thấy tiếng mở cửa, Thỏ Sao Nguyệt lập tức quay đầu lại.
“Sở tiền bối, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
“Thỏ Cơ… cơ bắp .”
Thỏ Sao Nguyệt cụp tai xuống, nói: “Chủ nhân sai ta đến tạ ơn, nói rằng nếu không nhờ tiền bối vạch trần chuyện Hàn Trần đoạt xá gia chủ nhà ta, e rằng cả lão phu nhân lẫn nàng ấy đều đã mất mạng trong hí viện. Nhưng hiện giờ nàng bận quá nhiều việc, không có lấy một khắc rảnh rỗi, nên mới chỉ bảo ta đến thay mặt, nàng nói sau này nhất định sẽ đích thân tới cảm ơn người…”
Nghe vậy, Sở Lạc cũng trầm mặc mấy phần.
“Nàng bây giờ hẳn là rất khó chịu, vừa mới biết được chân tướng cái c.h.ế.t của người thân, đã phải vội vàng gánh vác cả gia tộc.”
Nghe những lời ấy, hốc mắt Thỏ Sao Nguyệt đỏ lên, nhào tới ôm chầm lấy Sở Lạc: “Sở tiền bối nói đúng, ta nhìn thấy chủ nhân từ khi sự việc xảy ra đến giờ, chưa từng nghỉ ngơi lấy một khắc, lòng ta đau lắm, hu hu hu…”
Sở Lạc bị thân hình to lớn của nó ôm lấy, tay chân luống cuống chẳng biết xử trí thế nào, thì bên ngoài có một đệ tử Thượng Vi tông bước vào.
“Sở đạo hữu, người tìm tên A Liên kia rồi, tìm thấy rồi!”