Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 316: Chương 316




"Đương nhiên, ngươi là Kim Đan tu sĩ mà!" — A Liên đầy tự tin truyền âm đáp lại.

"Vị công tử này, tại hạ là Hoàng Kiến Thành, người huyện Khánh, quận Bình Viễn. Không biết quý tính đại danh của công tử là gì?" — Có người nâng chén rượu bước đến bắt chuyện.

"Công tử, tại hạ là Thường Tiền..."

"Tại hạ là Viên Hồng..."

"Ể?" — A Liên ngơ ngác nhìn đám người đang lần lượt vây quanh Sở Lạc, gãi đầu lẩm bẩm: "Sao ta cảm thấy bọn họ có vẻ hứng thú với tri kỷ của ta hơn là nàng hứng thú với bọn họ vậy?"

"Có lẽ vì ta là người của Hình bộ."

"Hở?"

Sở Lạc liền đi thẳng vào vấn đề: "Chư vị hẳn đều vì chuyện hồ nữ trên ngọn núi hoang mà đến đây. Không biết các vị có suy nghĩ gì về việc này?"

Đối với những người đang ôm chí hướng thi đỗ công danh thì một vị quan đã tại triều như nàng chính là đối tượng vô cùng hiếm có để lấy lòng. Vì thế, cả đám như gặp được giám khảo trong trường thi, ai nấy đều tranh nhau phát biểu.

"Hahaha, nói đến hồ nữ kia, ta cũng chỉ vì tò mò nên mới tới xem thử. Dù nàng có xinh đẹp đến đâu, dịu dàng ra sao, thì cũng là yêu nghiệt. Nam tử hán đại trượng phu nên nghĩ nhiều hơn đến chuyện an dân, sắc dục là thứ tuyệt đối không thể dính vào."

"Đúng đúng đúng, tiểu sinh cũng nghĩ như vậy! Nếu nói là hồ tiên trong thoại bản bước ra đời thật thì nghe quá hoang đường, tám phần là do sơn tinh mộc quái gì đó tác quái mà thôi. Nay tiểu sinh thân cô thế cô, đành một mình đến xem xét tình hình. Nếu làm quan, tất sẽ  dẫn binh tới đây, trừ họa cho dân chúng!"

Nghe những thư sinh kia kẻ một câu người một lời, nói năng khoa trương làm màu, Sở Lạc tự rót cho mình một chén rượu: "Nào, uống đi."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nàng ngửa đầu cạn sạch chén, những người khác trong sảnh cũng vội vàng nâng chén uống theo. Nhưng Sở Lạc vẫn chưa dừng lại, nàng tiếp tục uống từng chén từng chén, khiến phần lớn thư sinh đã bắt đầu chếnh choáng men say.

A Liên đứng một bên nhìn Sở Lạc uống rượu không ngừng mà sắc mặt vẫn bình thản thì giơ ngón cái lên tán thưởng.

"Quả nhiên là ngươi lợi hại thật!"

Sở Lạc liếc nàng một cái bất đắc dĩ.

Từ khi tới thế giới này, nàng  chưa từng uống rượu. Nhưng từ sau khi luyện thành nghiệp hỏa chân thân, nàng có thể tùy ý hóa thân thành hỏa diễm, mọi thứ rơi vào bụng đều bị nghiệp hỏa thiêu thành tro bụi trong nháy mắt — đừng nói là rượu, đến cả độc dược cũng chẳng sao.

Thấy đám thư sinh đã ngà ngà say, Sở Lạc lại lên tiếng: "Trong tay ta đúng lúc lại có một quyển Hồ Tiên Dạ Thoại, những chuyện đang xảy ra trên ngọn núi hoang kia rất giống với nội dung trong sách ấy. Vậy nên chắc không đơn thuần là sơn tinh mộc quái đâu."

"Đại nhân không biết đấy thôi!" — một thư sinh đã ngà say đứng bật dậy, giọng lè nhè — "Nàng chính là hồ tiên trong sách ấy, tuyệt đối không sai được!"

"Sao ngươi dám khẳng định như vậy?"

"Là nàng báo mộng cho ta! Kiếp trước chúng ta từng nguyện thề bên nhau dưới trời cao, sánh vai bạc đầu, đàn sáo hòa minh. Nhưng số trời trêu ngươi, thân phận hồ tiên của nàng bị một đạo sĩ du phương phát hiện, sống c.h.ế.t đòi chia rẽ đôi ta. Bất đắc dĩ, chúng ta mới chọn cách cùng nhau quyên sinh."

"Nhưng nàng là hồ tiên, ta đã bước vào luân hồi, còn nàng vẫn mang nặng chấp niệm nơi thế gian. Bao năm trôi qua, nàng mượn lời kể của một người chấp bút mà ghi lại chuyện xưa, cảm động lòng người, từ đó mới có quyển Hồ Tiên Dạ Thoại lưu truyền thế gian."

"Nàng ký thác nỗi nhớ vào những con chữ ấy, vẫn luôn đợi ta quay lại, để nối lại mối duyên tiền kiếp!"

Thư sinh kia càng nói càng xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Nhưng còn chưa chờ Sở Lạc kịp mở miệng, trong sảnh đã vang lên từng tràng đập bàn dữ dội.

Có người giận dữ đứng bật dậy: "Sao có thể là ngươi? Rõ ràng hồ tiên báo mộng cho ta, ta mới là người định mệnh ấy!"

"Các ngươi nói gì vậy, ta mới là người được hồ tiên báo mộng!"

"Không đúng! Ngươi vừa nói giống hệt lời hồ tiên nói trong mộng của ta mà!"

"Chính vì giấc mộng ấy ta mới đến đây đấy..."

"Hả? Các ngươi cũng được báo mộng sao?"

Thấy đám người kia đang hào hứng tranh luận, Sở Lạc liền lấy quyển "Dạ thoại hồ tiên" mà A Liên để lại chỗ nàng ra, lật trang đầu tiên.

 

"Hồ tiên mộng báo."

Kệ cho đám thư sinh trong sảnh vẫn đang cãi cọ, Sở Lạc đọc xong phần nội dung này, phát hiện tình tiết bên trong trùng khớp với những gì bọn họ miêu tả.

Xem xong, nàng liếc sang A Liên bên cạnh — nàng ta đã gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi rồi.

Sở Lạc đỡ nàng lên lầu nghỉ ngơi, đúng lúc ấy một phụ nữ trung niên từ nhà bếp đi ra, vòng qua đám thư sinh say xỉn, bước tới cửa quán trọ để chuẩn bị đóng cửa.

Sáng hôm sau, đám thư sinh ở tầng dưới lục tục tỉnh dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng, cùng lúc ấy,tiếng hét của A Liên vang lên từ một gian phòng trên lầu.

"Tri kỷ ơi, ta... ta đêm qua mơ thấy một giấc mơ rồi..."

Cũng khó trách A Liên lại ngạc nhiên đến vậy. Tu sĩ vốn rất ít khi nằm mơ, nếu thật sự mơ thấy điều gì, mà lại không phải là mộng tiên tri, thì khả năng còn lại chỉ có một...

Bị một tồn tại mạnh hơn bản thân để mắt tới rồi.

Cường giả có thể tùy ý thao túng giấc mộng của kẻ yếu hơn.

"Hồ nữ đó để mắt tới ta rồi!" A Liên tỏ vẻ nghiêm trọng. "Nàng ta còn nói kiếp trước chúng ta là tình nhân! Tuy rằng việc kiếp trước ta không phải là tuyệt thế giai nhân khiến ta khá thất vọng, nhưng kiếp này nàng ta lại còn muốn bám theo ta nữa! Không thể nào đâu! Nữ với nữ thì làm sao có kết quả chứ!"

"Ngươi thật sự tin à?" Khóe miệng Sở Lạc giật nhẹ.

"Tri kỷ à, ngươi theo ta lên núi hoang một chuyến đi! Ta phải nói rõ ràng với nàng ta, kiếp này giữa chúng ta là không thể nào!"

"Không cần phiền phức như thế," Sở Lạc xua tay, "Đám thư sinh trong quán trọ này đều từng bị nàng ta mộng báo rồi."

"Hả... hả?"

"Chẳng lẽ tất cả bọn họ kiếp trước đều là người yêu cũ của nàng ta? Xem ra nàng ta chỉ đang dùng thủ đoạn mộng báo để gom tất cả thư sinh về đây. Mà loại thuật pháp mộng báo chính xác đến mức này, e rằng không phải do người thi pháp trực tiếp, mà là phong ấn vào một loại vật dẫn nào đó. Người nào tiếp xúc với vật đó sẽ tự động trúng thuật, đêm về tất sẽ mộng mị."

Nghe phân tích của nàng, A Liên  bắt đầu dò lại trí nhớ: "Nhưng ta không nhớ lúc nào mình từng trúng thuật pháp cả."

"Người bị mộng báo và ngươi có một điểm chung — đều từng đọc qua Hồ Tiên Dạ Thoạ," Sở Lạc lấy quyển sách ra, "Hôm qua ta đã nghiên cứu cả đêm, quả nhiên phát hiện điểm bất thường."

Sở Lạc lật trang đầu tiên, chỉ vào những ký tự và nét bút nàng đã tô đỏ, toàn bộ những ký hiệu đó liên kết với nhau tạo thành một trận pháp.

"A... cái này là..."

"Ta đã tra rồi, đây là một loại trận pháp tạo mộng khá phức tạp. Phàm là người thường đọc qua trang đầu tiên của quyển thoại bản này, đều sẽ trúng chiêu một cách lặng lẽ. Nhưng nếu cả ngươi cũng trúng, vậy thì tu vi đối phương hẳn cao hơn ngươi rất nhiều rồi." Sở Lạc chậm rãi nói.

"Nghe ngươi giải thích xong, mọi chuyện có vẻ hợp lý hơn nhiều. Vậy thì kẻ muốn mộng báo không phải là hồ tiên, mà là người viết thoại bản? Hắn làm vậy để làm gì?"

"Đã gom người đến đây, tất nhiên là có mục đích," Sở Lạc tiếp tục lật sang sau, "Nhưng ta nghĩ quyển sách này không chỉ ẩn một trận pháp đơn giản như vậy đâu, phải nghiên cứu thêm nữa."

Bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào náo nhiệt, khiến A Liên đẩy cửa bước ra xem.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Sở Lạc lúc này đang lật đến chương hai.

"Chủ khảo Tề Lễ."

Nội dung chương này rất đơn giản — trong chuyến lên kinh dự thi, vị thư sinh tình cờ ở trọ cùng quán với một trong những vị chủ khảo của kỳ thi năm nay là Tề Lễ. Khi đó, thư sinh không biết thân phận của vị quan kia, hai người đàm đạo rất vui vẻ.

A Liên quay trở lại phòng: "Tri kỷ, bên ngoài hình như có nhân vật ghê gớm nào đó tới, tất cả người trong quán trọ đều ùa ra nghênh đón!"

"Đám thư sinh đó có phải đang một miệng gọi 'Tề đại nhân' không?" Sở Lạc hỏi.

Nghe vậy, A Liên gật đầu: "Phải đó! Ủa, sao ngươi biết hay vậy?"

Sở Lạc chỉ vào thoại bản: "Trong đây viết như thế. Giờ thì chương một và chương hai đều ứng nghiệm rồi, tiếp theo sẽ là 'Gặp hồ tiên nơi núi hoang', 'Hồng tú đính hương', ' bảng vàng đề danh' và 'Động phòng hoa chúc'."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.