Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 317: Chương 317




A Liên vừa nhìn ra ngoài vừa đáp: "Nếu hiện thực cứ diễn tiến y như sách thì cũng chẳng có gì nguy hiểm cả nhỉ?"

"Có nguy hiểm." Sở Lạc nói chắc nịch.

A Liên ngạc nhiên nhìn sang: "Hả? Sao vậy?"

Sở Lạc kẹp lấy thoại bản, khẽ cười: "Vì nhân vật chính đã gian lận trong kỳ thi, mượn sức của hồ nữ, hoàn toàn không nhận ra mình đang gian lận mà cứ thế vượt qua kỳ thi. Với năng lực của Tề đại nhân, không lý nào lại không nghe được phong thanh. Lần này ông ta xuất hiện ở quán trọ, chỉ e không đơn giản là nghỉ chân. Hiện thực đã bị viết lại rồi."

"Nhưng mà..." A Liên len lén bước về phòng, còn đóng cả cửa lại: "Vị Tề đại nhân đó hình như đang đi về phía phòng chúng ta!"

"Hửm?"

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên một giọng nói:

"Tại hạ Tề Lễ, nghe nói có đồng liêu đang nghỉ trọ nơi này, đặc biệt đến bái phỏng. Không biết các hạ là vị đại nhân nào?"

A Liên đứng nép sau cửa, truyền âm cho Sở Lạc: "Xong rồi, quan thật tới rồi, chúng ta sắp bị lộ rồi!"

Sở Lạc búng tay một cái, một thuật pháp nhỏ bay ra, giúp thu dọn cái bàn bị A Liên bày loạn cả lên, rồi nói: "Mở cửa đi."

Nghe vậy, A Liên ngạc nhiên vô cùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa. Người đứng ngoài  lập tức bước vào.

Người tới không chỉ có mình Tề Lễ, phía sau ông ta còn có hai người mang phong thái trang nghiêm, không giống nội dung trong thoại bản, hiển nhiên đã nghe được tin tức gì đó.

Lúc Sở Lạc đang quan sát ba người này, họ cũng đồng thời đánh giá nàng.

Trước hết, khuôn mặt này họ tuyệt đối chưa từng thấy qua. Nhưng nhìn thiếu niên trước mặt bình tĩnh ngồi đó, không chút hoảng loạn, phong thái bất phàm, lại chẳng giống kẻ giả mạo quan viên triều đình.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhưng vấn đề là... họ thực sự chưa từng gặp người này trong triều!

Sở Lạc đứng dậy, bắt chước lễ nghi quan lại hành lễ.

"Tề đại nhân, mời ngồi."

Tề Lễ mỉm cười, rồi nhìn hai người bên cạnh: "Triệu đại nhân, Chu đại nhân, mời ngồi."

Nói xong, ông lại quay sang nhìn Sở Lạc: "Nghe đám thí sinh bên ngoài nói đại nhân là người của Hình bộ, nhưng tại hạ thấy mặt mũi có chút lạ, hình như chưa từng gặp qua."

Sở Lạc mỉm cười nhàn nhạt: "Nếu chư vị đại nhân từng gặp ta, thì e rằng quan lộ của các ngài cũng kết thúc rồi."

Một câu nói buột miệng khiến cả ba người đều giật mình, trong lòng nảy sinh vô số suy đoán.

"Chẳng lẽ ngài là hoàng..." Triệu đại nhân vừa nói được nửa câu đã bị động tác kín đáo của Tề Lễ ngăn lại.

Sở Lạc ung dung nhấp một ngụm trà, thong thả nói: "Không biết ba vị đại nhân đã điều tra được gì rồi?"

 

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Tề đại nhân mỉm cười: "Chúng ta cũng vừa mới tới đây, nghe nói có đồng liêu nên vội vã tới bái phỏng. Về chuyện hồ tiên, vẫn chưa tra hỏi gì."

"Vậy ba vị cũng đừng phí thời gian ở đây nữa, mau đi điều tra đi." Sở Lạc cười nói.

Tề Lễ và hai người kia mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi phòng Sở Lạc. Triệu đại nhân có vẻ còn muốn nói điều gì, lại bị Tề Lễ ngăn lại.

Tề Lễ quan sát xung quanh một vòng, thấp giọng nói: "Về phòng rồi nói."

Thần thức của Sở Lạc và A Liên cũng lặng lẽ bám theo.

Về tới phòng, Tề Lễ cẩn thận đóng kín cửa, phía sau đã vang lên tiếng của hai người kia.

"Nếu ta nhớ không lầm, lần này triều đình chỉ phái ba chúng ta đến tra án vụ hồ tiên, không hề cử thêm ai cả!" Chu đại nhân nói, "Người đó rõ ràng là giả mạo!"

Triệu đại nhân vỗ vai hắn: "Cũng không thể kết luận vội vàng. Quyển Hồ Tiên Dạ Thoại lưu truyền ngoài phố không những đoán trúng tên chủ khảo kỳ thi năm nay là Tề đại nhân, còn trắng trợn viết ra chuyện hồ tiên giúp người gian lận đỗ đạt, coi thường hoàng uy. Hoàng thượng đã nổi giận rồi đấy."

“Tề Đại nhân , ngài chủ động xin điều tra chuyện này, là để giữ lấy sự tín nhiệm của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng chưa chắc  nhìn ra. Nếu thật sự đã sinh nghi với ngài, tất sẽ âm thầm phái thân vệ chưa từng lộ diện tới điều tra.”

Nghe vậy, cả Tề và Chu đại nhân cùng lúc nhìn sang hắn: “Ý ngươi là…”

“Hai vị đại nhân thử nghĩ kỹ câu nói khi nãy của thiếu niên kia xem: Nếu từng gặp hắn, con đường làm quan cũng đến đó là hết. Có vẻ như kẻ đó thường ngày ở kinh thành chỉ tiếp xúc với bọn tham quan ô lại. Loại người như vậy, nếu không phải chuyên vì Hoàng thượng làm việc, thì còn có thể là ai?”

Trong căn phòng khác, A Liên bừng tỉnh đại ngộ: “Tri kỷ à, thì ra tất cả đều là do ngươi sắp đặt!”

“Cũng gần như vậy.” Sở Lạc đã thu lại thần thức của mình, tiếp tục lật xem quyển thoại bản trong tay.

Nhưng suy nghĩ thật sự của nàng lại khác xa với những gì A Liên tưởng tượng.

Sở dĩ nàng thản nhiên để ba vị quan kia vào, là bởi vì… nàng căn bản chẳng hề quan tâm có bị bọn họ phát hiện thân phận hay không.

“Nhưng mà bọn họ đã tin như vậy rồi, thì càng tiện cho việc tiếp cận và khai thác thông tin.” Sở Lạc vừa nói vừa  đứng dậy, đẩy cửa nhìn ra ngoài.

“Ể? Lại có chuyện gì vậy?”

A Liên cũng nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy trước cửa phòng nơi ba vị quan viên  ở có một phụ nhân trung niên đang đứng, tay bưng khay trà nóng, nói vài câu gì đó với đám thị vệ đứng canh ngoài cửa.

“Ngươi đang nhìn dì Thẩm à? Bà ấy sao thế?”

“Bà ấy là đầu bếp của quán trọ sao?” Sở Lạc hỏi.

“Đúng vậy,” A Liên gật đầu: “Hôm qua ngươi không ăn món bà ấy nấu sao, chứ tay nghề  rất ngon đó.”

Đám thị vệ định đưa tay nhận lấy khay trà từ bà, nhưng bà vẫn nắm chặt khay không buông, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng trò chuyện với bọn họ. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra, người bước ra là Chu đại nhân.

Sau khi dâng trà, dì Thẩm liếc mắt nhìn vào trong vài lần, đợi đến khi cánh cửa đóng hẳn mới chịu rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.