Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 318: Chương 318




A Liên nhìn vẻ mặt của nàng, khẽ hỏi: “Ngươi cảm thấy dì Thẩm có vấn đề sao?”

“Sắc mặt bà ấy trông rất khổ sở. Rõ ràng tuổi tác mới hơn ba mươi, mà nhìn qua lại như người năm mươi mấy tuổi.” Sở Lạc đáp, “Ngoài điều đó ra thì cũng chẳng thấy gì đáng ngờ.”

Đã mở cửa rồi, Sở Lạc cũng bước ra ngoài.

“Tri kỷ, ngươi định đi đâu vậy?”

“Quay lại núi hoang một vòng.” Tuy tối hôm qua tóc nàng không cảm nhận được dị động gì, nhưng nàng vẫn định đi xem mấy người thư sinh kia một chút.

“Vậy… vậy ta ở lại đây thôi, hồ nữ kia đã để mắt đến ta rồi.” A Liên lí nhí nói.

Sở Lạc không ngăn cản,  chỉ nói: “Không phải đã nói rồi sao, việc hồ tiên báo mộng là do trận pháp tạo ra, gốc rễ nằm ở người viết thoại bản, có lẽ vốn chẳng có hồ nữ gì cả. Nếu ngươi ở lại, thì tiện thể dò la xem người viết thoại bản là ai đi.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dứt lời, Sở Lạc rời khỏi quán trọ. Đám thư sinh qua lại  tò mò nhìn bóng lưng nàng.

“Nhìn hướng đi của vị đại nhân kia, chẳng lẽ là lên núi tìm hồ tiên?”

“Không phải chứ? Hồ tiên rõ ràng chỉ xuất hiện vào ban đêm mà, bây giờ đi cũng đâu gặp được…”

“Thôi đừng nói nữa, đêm qua ta lại mơ thấy hồ tiên nương tử rồi, ôi chao, mềm mại thơm tho, sắc nước hương trời, thật là… thật là…”

“Gì mà nương tử của ngươi, rõ là của ta mới đúng!”

A Liên đứng trên hành lang, chống cằm nhìn đám người bên dưới đang bàn tán xôn xao, mày cũng từ từ nhíu lại.

“Không phải chứ, chẳng lẽ tối nay lại có ai bị báo mộng nữa sao?”

Sở Lạc trở lại núi hoang, tìm đến vị trí tối qua, thu lại tóc đã để lại canh chừng, rồi nhìn về phía trước.

Đám thư sinh không biết đã đi đâu, chiếu cót chăn gối cũng biến mất, nhưng trên mặt đất vẫn còn vết tro tàn của đống lửa đã cháy, hiển nhiên tối qua họ  từng ở đây.

Tóc để lại không cảm nhận được yêu khí, quỷ khí hay linh lực ba động. Sở Lạc dùng thần thức bao phủ cả ngọn núi, cũng không phát hiện ra chút dị khí nào sót lại.

“Đã rời đi rồi sao?”

Nàng tiếp tục tiến lên, khi đi ngang đống lửa thì bỗng dừng lại.

Không đúng...

Sở Lạc bới đống tro  tìm thấy vài mảnh giấy cháy chưa hết, còn có vải vóc giống như mảnh chăn màn.

“Hành lý đều bị đốt rồi à?”

Nàng lập tức mở rộng thần thức, dò tìm từng tấc đất trong núi, cuối cùng trong một bụi cây ẩm thấp phát hiện vài dấu chân.

Tới đó, Sở Lạc bước chậm rãi lại.

Không khí vẫn còn vương chút hương thơm thoang thoảng, không giống mùi hương mà đàn ông sẽ dùng.

Ngoài điều đó ra, trong núi cũng không còn đầu mối nào khác. Sở Lạc liền theo dấu chân, lần mò về hướng bọn họ rời đi.

Xuống núi, nàng đi qua vài thôn trấn gần đó, đến khi trời gần tối thì quay lại thành Lưu.

Vào một tiệm hương phấn, Sở Lạc lần lượt ngửi từng loại, cuối cùng cầm lên một hộp, đưa sát mũi ngửi kỹ.

“Công tử định mua hương phấn tặng cô nương trong lòng sao?” Bà chủ tiệm nhanh chóng bước lại, “Ôi chao, công tử đúng là có mắt nhìn, hộp này là loại bán chạy nhất trong tiệm đấy!”

“Vậy à? Gần đây bán chạy vậy chắc bà cũng không nhớ được ai từng mua rồi nhỉ?” Sở Lạc mỉm cười.

 

“Công tử nói chuyện thật kỳ lạ, ta suốt ngày bán hàng, ai lại nhớ mấy chuyện ai mua cái gì chứ?”

“Bao nhiêu tiền một hộp?”

“Hai lượng bạc.”

Dứt lời, Sở Lạc đưa tiền, quay lưng rời đi.

“Ấy công tử ơi, ngài chưa lấy hộp hương phấn này!” Bà chủ thấy nàng đi quá nhanh, vội vàng chạy theo.

Nào ngờ người kia ngoái đầu lại, cười sảng khoái: “Tặng cho bà đấy!”

Nghe vậy, bà chủ đỏ bừng cả mặt, tựa người vào khung cửa, cứ thế nhìn theo bóng nàng đến khi khuất hẳn giữa dòng người mới chịu quay vào.

Khi Sở Lạc trở lại khách điếm, trời đã nhá nhem tối, vừa bước vào đã thấy không khí khác lạ.

Đám hộ vệ đi theo ba vị quan gần như chiếm trọn hành lang tầng hai, đại sảnh tầng một vốn nên có người ăn uống, giờ trống trơn, chưởng quầy ngồi một góc chau mày tính sổ sách, dì Thẩm đầu bếp – thì lặng lẽ dọn đống bát đĩa vỡ đầy đất, còn có cả vết m.á.u loang trên mặt đất và mảnh sứ.

Nghe thấy động tĩnh nàng trở về, dì Thẩm vội bước tới, mặt nở nụ cười niềm nở: “Đại nhân đã về rồi? Ngài đi đâu vậy, có cần chuẩn bị nước nóng tắm rửa, hay một ít rượu và đồ ăn?”

Sở Lạc lập tức dùng thần thức xác nhận A Liên vẫn an toàn trong phòng mới trả lời: “Cả hai đều cần.”

【A Liên hảo cảm độ +1, nhận được 1 điểm khí vận】

Nghe thấy âm thanh này, trong đầu Sở Lạc hiện ra một dấu hỏi chấm.

Sao lại có điểm hảo cảm kỳ quái thế này?

Trong phòng, A Liên cảm nhận được thần thức của nàng quét qua, biết nàng đã về, liền mở cửa ra, lách qua đám hộ vệ vẫy tay với nàng.

Sở Lạc thấy vậy, cũng đi lên lầu.

Có lẽ vì ai cũng biết thân phận nàng không đơn giản, nên dọc đường đám hộ vệ đều né tránh. Sở Lạc vào phòng, bày kết giới rồi mới hỏi: “Sau khi ta đi, trong khách điếm xảy ra chuyện gì sao?”

A Liên  gật đầu lia lịa.

“Cả ngày vốn chẳng có chuyện gì, nhưng vừa đến lúc ăn tối, ba vị đại nhân liền xảy ra tranh cãi với đám thư sinh. Đại nhân họ Tề còn mắng bọn họ một trận te tua, đập bát đập đĩa, làm bị thương không ít người.”

“Hửm? Trong sách không ghi đoạn này.” Sở Lạc nhíu mày, hỏi tiếp: “Vì chuyện gì mà cãi nhau, Tề đại nhân mắng thế nào?”

“Nghe nói là mấy người kia thì thầm bàn chuyện muốn nhờ hồ tiên giúp gian lận lúc thi hội, bị Tề đại nhân nghe thấy. Ông ta nổi giận liền mắng té tát, nào là mê sắc, không chí tiến thủ... nói chung là mắng đến mức khiến bọn họ mất hết thể diện, ta còn thấy xót cho bọn họ nữa là.”

“Hắn mà cũng làm chuyện đó sao?” Sở Lạc ngạc nhiên, xoay người đi ra ngoài: “Ta đi xem thử.”

Tới trước phòng Tề Lễ, đám hộ vệ lập tức cúi chào.

“Đại nhân.”

“Đại nhân.”

Nghe tiếng bên ngoài, trong phòng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cửa mở ra, Triệu đại nhân cúi người hành lễ: “Đại nhân, ngài về rồi, mời vào.”

Sở Lạc chẳng khách sáo, bước thẳng vào: “Tề đại nhân hôm nay làm sao mà—”

Chưa nói xong, nàng vừa vòng qua bình phong đã thấy Tề Lễ nằm bệnh rũ rượi trên giường, một bên là Chu đại nhân đang cầm bát thuốc nóng hôi hổi.

Sở Lạc càng thêm kinh ngạc: “Sao lại thế này?”

Chẳng phải Tề Lễ đánh người à? Sao hắn lại là người ngã bệnh?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.