“Coi cái này nè, cái này nè, có phải trông rất đậm phong cách dị vực không?”
“Dị vực? Người Tây Vực đều ăn mặc ít vải như vậy à?”
“Ta cũng chưa từng đến Tây Vực đâu, nghe nói nơi đó rất nguy hiểm, thôi bỏ đi, nhìn thử cái mũ này ta mua nè!”
“Cũng chẳng khác gì mũ trong nội địa cả.”
AThấy Sở Lạc vẻ mặt chán nản, A Liên liền vội vàng lục trong đống quần áo ra một sợi dây chuyền.
“Nhìn cái này nè, tri kỷ à, ta nói cho người biết, cái này không tầm thường đâu! Mấy hạt châu trên đây là bán theo từng viên đó!”
Sở Lạc nhìn mấy hạt châu màu lam đậm trên sợi dây chuyền, ánh mắt lập tức bị hút chặt lấy.
“Thứ này đúng là thú vị, giá bao nhiêu?”
“Mỗi viên phải mười viên linh thạch thượng phẩm đó!”
Nghe xong, Sở Lạc kinh ngạc nhìn A Liên: “Ngươi còn mua tới ba viên?”
“Đúng vậy! Tổng cộng chỉ vớt được ba viên từ dưới biển lên, muốn mua thêm cũng chẳng có.” A Liên thản nhiên nói.
“Nhưng mấy viên châu này chỉ có hoa văn trên bề mặt là hơi kỳ lạ, không phải tài liệu luyện khí, cũng chẳng chứa linh khí gì, ngươi chắc không bị người ta lừa linh thạch đấy chứ?”
“Sao lại gọi là lừa linh thạch được? Người ta nói, trên đời này chỉ có đúng ba viên như vậy thôi, cho dù có đến Nam Hải tìm lại cũng không gặp nữa!”
“Đó là lý do hắn đòi mười viên linh thạch thượng phẩm cho mỗi hạt à?”
“Đúng vậy đó.”
Sở Lạc nhìn chăm chú ba viên châu trước mặt, thân châu lam đậm, trên đó khắc những hoa văn màu vàng đan xen thành hình thù kỳ dị, mỗi viên lại có một đồ án khác nhau.
Đúng là có chút thần bí, nhưng giá trị thật thì hoàn toàn không thấy được.
“Họ vớt được ở chỗ nào của Nam Hải? Ta phải đi vớt một bao tải về mới được!”
A Liên khoanh tay lại: “Ta cũng hỏi rồi, nhưng họ nói nơi đó là chỗ ngẫu nhiên gặp được, không thể cưỡng cầu, nên chẳng thể tìm lại được đâu.”
“Họ? Chẳng phải người bán ngươi mấy viên châu đó là một người sao?”
“Không phải đâu, là một đội tàu chuyên vào Nam Hải, săn được yêu thú rồi mang về bán, ta chỉ tình cờ thấy họ đang bán mấy thứ này thôi.”
Nam Hải có rất nhiều đội tàu tu sĩ cố định, dựa vào vùng biển này mà sinh sống. Sau khi vào Nam Hải, sức chiến đấu của họ thậm chí còn mạnh hơn cả đệ tử tám đại tiên môn. Đôi khi, nếu muốn tìm kiếm thứ gì trong Nam Hải, đệ tử các tiên môn còn phải bỏ linh thạch thuê đội tàu làm người dẫn đường và hộ vệ.
Dĩ nhiên, tài nguyên để họ khai thác trong Nam Hải là có hạn, trong khi số lượng đội tàu ngày một gia tăng, nên giữa họ cũng không thiếu những cuộc đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm.
“Nếu muốn xuống biển, tìm một đội tàu hộ tống cũng tiết kiệm được không ít thời gian.” Sở Lạc lẩm bẩm nói.
A Liên đã đeo sợi dây chuyền vào, đứng trước thủy kính tạo dáng: “Tri kỷ, chẳng phải ngươi đến đây để tìm người sao? Đã tìm được chưa?”
Nghe vậy, Sở Lạc lắc đầu.
“Hôm nay đã hỏi khắp nơi rồi mà chẳng có tin tức gì cả. Hơn nữa, nếu người có mặt gần đây thì khi ta vừa đến hẳn đã cảm nhận được. Giờ vẫn chưa đến gặp, hoặc là không có ở đây hoặc là có nguyên nhân nào đó không thể gặp ta.”
“Ê? Vừa đến nơi là nàng có thể phát giác được à? Vậy chắc là người lợi hại lắm đó!” A Liên kinh ngạc thốt lên.
Sở Lạc khẽ thở dài: “Hôm nay tu luyện trước đã, mai ta đến chỗ các đội tàu xem thử. Nam Hải là chỗ nhất định phải đi, nếu vẫn không tìm được, thì chỉ có thể quay về thôi.”
Nếu sư tôn ở Nam Hải mà vẫn không muốn gặp nàng, thì có ở lại nơi này bao lâu cũng vô ích.
Huống chi sư tôn mấy ngày qua hẳn cũng đã nghe chuyện về Thần Ma cảnh. Nàng muốn đến đó nhưng bị thiên ý cản trở, xem ra căn nguyên vẫn phải từ Thần Ma cảnh mà giải quyết.
“Hôm nay dạo phố cũng mệt rồi, ta về ngủ trước nhé!” Nói xong, A Liên ôm theo đống đồ mới mua rời đi.
Sở Lạc nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng càng kiên định hơn với suy nghĩ phải tìm cho A Liên một công việc.
Sáng sớm hôm sau, hai người đến bến cảng ven biển, nơi đây đông đúc lạ thường, rất nhiều tu sĩ tụ tập.
Trên mặt biển, từng chiếc chiến thuyền bọc sắt dàn hàng ngang uy phong lẫm liệt. Khác với phi chu hay linh khí phi hành mà tu sĩ thường dùng, tàu ra biển là pháp khí vừa công vừa thủ, có giá thành cực cao, trên tàu trang bị đủ loại cơ quan, thậm chí không cần rời tàu cũng có thể bắt được yêu thú dưới biển có tu vi mạnh mẽ.
Dĩ nhiên, tàu của các đội ở ven biển này cũng có tốt xấu khác nhau, liếc mắt một cái đã thấy một chiếc hắc giáp thuyền nổi bật nhất, uy phong lẫm liệt.
“Lớp linh tài phòng ngự phủ ngoài này giống hệt với kho báu Lăng Vân của tông môn ta!” Ngay cả Sở Lạc cũng phải tán thưởng.
Phải có tài lực đến mức nào mới làm được thế chứ!
“Ta biết ta biết, đó là thuyền của đội tàu Hành Quang đó, là đội mạnh nhất ở đây! Nghe nói thực lực còn hơn cả vài môn phái nhỏ nữa kìa!” A Liên hào hứng nói.
Phía trước có một chỗ bị rất nhiều tu sĩ vây quanh, mà ở trung tâm vòng vây chính là người của đội tàu Hành Quang.
Sở Lạc vận thần thức quét qua, rồi nói: “Có hai người không nhìn thấu tu vi, cao hơn ta.”
“Ê tri kỷ, nếu muốn ra biển thì chúng ta có thể chọn đội Hành Quang đó, chỉ cần không bao trọn con tàu thì chi phí vẫn rất hợp lý.”
Nghe nàng nói vậy, Sở Lạc cũng thấy hứng thú, bèn bước lại gần vừa đúng lúc nghe thấy tiếng cãi vã vang lên.
“Không thể nào, chúng ta đến sớm thế mà, sao lại bảo đã đầy người rồi?”
“Còn lên thuyền được không vậy?!”
“Có phải có người bao trọn thuyền rồi không?!”
“Bao cả đội Hành Quang thì tốn bao nhiêu linh thạch chứ!”
“Chắc chắn không phải tán tu như chúng ta có thể lo nổi, chẳng lẽ là đệ tử tám đại tiên môn? Nhưng chẳng phải nói mấy người họ đều ở phía Bắc sao?”
“Cho dù có người bao trọn thì cũng nên thông báo một tiếng chứ, biết vậy khỏi xếp hàng nửa ngày trời, giờ ngay cả đội Hồ Phong cũng không kịp nữa, người ta xuất phát mất rồi!”
Bị đám tu sĩ vây quanh chất vấn, phó đội trưởng của đội Hành Quang phải giơ tay ra hiệu ổn định, rồi giải thích: “Thật xin lỗi chư vị, không phải có người bao thuyền, mà là sáng nay người đến quá đông, nên giờ đã kín chỗ rồi.”
“Đã kín chỗ rồi sao còn chưa xuất phát!” Có người lập tức chất vấn.