“Đúng vậy! Đã nói là đầy người rồi mà còn bắt chúng ta đợi cả nửa ngày, rốt cuộc các ngươi đang đợi ai?”
“Nếu bị người ta bao trọn thuyền thì cứ nói thẳng ra, giấu giấu diếm diếm làm gì, hại mọi người chờ lâu như vậy, đến cả đội thuyền Hổ Phong cũng đã rời bến rồi, hôm nay còn ai dám xuống Nam Hải nữa!”
“Ta không tin là thật sự đầy người! Ta đứng đây nãy giờ còn chưa thấy ai bước lên thuyền! Không được, hôm nay ta nhất định phải xuống biển hái san hô Nam Hải để cứu mạng, dù thế nào cũng phải lên thuyền!”
Vừa có một người bất chấp tất cả xông thẳng về phía thuyền, đám tu sĩ vây quanh cũng lập tức xao động, lũ lượt phi thân hướng về chiếc thuyền giáp đen. Dù người của đội thuyền Hành Quang cố gắng ngăn cản, nhưng lại lo việc làm ăn sau này, không dám hạ thủ nặng tay. Huống chi người gây rối lại quá đông, nhất thời không thể ngăn hết được, để cho mấy tên tu sĩ bay thẳng lên thuyền.
Thế nhưng, đám người ấy vừa mới đáp xuống boong, còn chưa kịp đắc ý đã thấy một nam nhân mặt mày dữ tợn từ trong khoang bay vọt ra, đại đao trong tay đã rút khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo b.ắ.n ra, đôi mắt lạnh băng căm phẫn trừng trừng nhìn đám người không tuân quy củ xông lên thuyền, sát khí và oán khí trên người hắn cuộn trào dữ dội.
Chỉ một ánh mắt, đã khiến những kẻ đó không kìm được mà lùi lại, ngay cả những tu sĩ còn chưa kịp phi thân lên thuyền cũng có kẻ sợ hãi đến mức rơi thẳng xuống biển.
“Ma tu?” Sở Lạc nhìn thấy nam nhân bay ra kia, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, kinh ngạc thốt lên.
Giọng nàng không lớn, hơn nữa nơi đây vốn ồn ào, nên chỉ có A Liên luôn theo sát bên cạnh mới nghe thấy được.
A Liên vội kéo nàng lui ra sau vài bước: “Thật… thật sao? Tri kỷ, ngươi nhìn ra được à?”
Sở Lạc truyền âm đáp: “Khí tức trên người hắn rất tạp, xem chừng đã tu luyện không ít công pháp tà đạo. Trong đám đạo tu, dù là tán tu cũng kiêng kị chuyện tu luyện lung tung, không quý trọng thân thể dễ tẩu hỏa nhập ma. Chỉ có ma tu mới không sợ điều đó.”
“Huống chi, xem khí tức hung lệ bao phủ quanh thân hắn, chỉ e đã từng ngược sát không ít người. Nếu hắn sống ở Đông Vực, khuôn mặt kia đã sớm xuất hiện trên bảng truy nã rồi. Nhưng ta chưa từng thấy gương mặt này trên bảng, lại thêm việc hắn dám ngang nhiên xuất hiện, không hề dịch dung, chứng tỏ nơi hắn sinh sống vốn không có quy định truy nã sát nhân.”
A Liên vừa nghe vừa nép sát sau lưng Sở Lạc.
“Tri kỷ nói có lý, có lý. Xem ra nơi này sắp đánh nhau rồi, hay là… chúng ta chuồn trước?”
“Chưa chắc.”
Nam nhân từ trong khoang thuyền bước ra kia sắp ra tay, đội trưởng và phó đội trưởng của đội thuyền Hành Quang lúc này mới vội vàng bay tới, một người chắn trước mặt hắn, người còn lại thì xoay người đối mặt với đám đạo tu vừa xông lên thuyền.
“Thật sự xin lỗi! Hôm nay thuyền của chúng ta đã đầy rồi, là thật sự đầy người rồi! xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của chư vị. Hay là thế này, lần sau nếu các vị muốn ra biển, đội thuyền Hành Quang chúng ta sẽ miễn phí chuyến đó, đưa chư vị ra khơi một lần không lấy tiền!”
Lời hứa từ chính miệng đội trưởng đội thuyền Hành Quang, lại thêm ánh mắt sắc như d.a.o của nam nhân kia quá đáng sợ, không ai dám cãi lời. Đám người đã bay lên thuyền cũng lần lượt trở về đất liền.
Chờ đến khi tất cả đều đã rời thuyền, nam nhân kia vẫn chưa quay lại khoang. Hắn dõi mắt nhìn đám người phía trước, chỉ cần một đao c.h.é.m xuống, m.á.u thịt ắt hẳn sẽ văng xa, cảnh tượng ấy chỉ khiến hắn càng nhìn càng kích động, n.g.ự.c như có lửa đang thiêu đốt, sát ý mãnh liệt trào dâng.
Đúng lúc ấy, trong khoang truyền ra giọng nữ nhân.
“Đừng có gây thêm chuyện, mau vào đây, nói với người lái là không cần chờ cái tên phô trương kia nữa, lập tức khởi hành.”
Nghe vậy, ánh mắt nam nhân kia mới dời khỏi đám người, quay sang nói với người đội Hành Quang cho thuyền lập tức rời bến, rồi xoay người bước vào khoang.
Rất nhanh, thuyền hắc giáp rời khỏi cảng.
Nhưng rất lâu sau đó, ánh mắt Sở Lạc vẫn còn dõi theo con thuyền ấy.
“Phù… may quá, thật là dọa c.h.ế.t người mà, ta chưa từng thấy ma tu bao giờ, chẳng ngờ ánh mắt bọn họ lại đáng sợ đến thế!” A Liên đứng bên thì thầm, rồi kéo nàng đi tiếp. “Chúng ta qua xem mấy đội thuyền khác đi.”
Kéo một hồi vẫn thấy Sở Lạc đứng yên, A Liên nghi hoặc quay đầu lại.
“Tri kỷ?”
Sở Lạc vẫn nhíu mày.
“Đạo tu bây giờ gan to thật, đến cả ma tu mà cũng dám làm ăn cùng.” Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, lại nhớ tới những lời Phong Vi Chi từng nói với mình về sự hỗn loạn gần đây ở Tây Vực, trong lòng càng thêm lo lắng.
Hiện nay phần lớn lực lượng của giới đạo tu còn đang bị Thần Ma cảnh kéo chân, nếu lúc này ma tu liên kết lại một lòng, e rằng địa giới Đông Vực sẽ phải chịu một trường tàn sát lớn.
Sở Lạc đã tận mắt chứng kiến chuyện này, cho dù tám đại tiên môn có đang bận rộn đi chăng nữa, nàng cũng phải lập tức báo tin. Tin chắc rằng bên đó sẽ không bỏ qua, lập tức cử cao nhân tới điều tra.
Sau khi âm thầm truyền tin đi, nàng mới cùng A Liên rảo bước về hướng khác.
Hai bên đường là những sạp nhỏ bán đan dược, phù lục đủ loại, đặc biệt là các quán rượu ngoài trời thì càng nhiều hơn. Các đội thuyền là khách quen nơi này, người muốn lên thuyền chỉ cần tìm đúng người trong quán rượu, đưa linh thạch là có thể đi được.
Đám người vừa gây sự bên đội Hành Quang cũng đã tản đi, kẻ thì rời khỏi cảng, người thì tiếp tục tìm kiếm các đội thuyền khác.
Chỉ là có thể thấy rõ, những đội thuyền rời bến muộn hơn trang bị cực tệ, chẳng ai dám ngồi.
“Sao? Ngay cả các ngươi cũng nói đã đầy?”
“Cái gì mà ‘ngay cả chúng ta’? Chẳng lẽ trong mắt các ngươi chỉ có mỗi đội Hành Quang là đáng tin?”
“Đi thôi đi thôi, mau khởi hành thôi.”
“Hôm nay ta nhất định phải ra biển, giờ chẳng còn thuyền nào đi được nữa rồi, đều tại đội Hành Quang làm ta mất quá nhiều thời gian!”
“Ta thấy hôm nay bọn họ chắc chắn bị người ta bao thuyền rồi, còn giả vờ là không phải, đúng là kỳ quái.”
Lúc này, trước mặt Sở Lạc và A Liên là một cảnh tượng đối lập.
Hai quán rượu nằm đối diện nhau, nhưng một bên thì đông nghẹt tu sĩ, còn bên kia lại vắng hoe, chỉ có vài thành viên đội thuyền ngồi uống rượu, thỉnh thoảng liếc sang phía đối diện, rồi lại thở dài chán nản.
Một thanh niên trong đó không nhịn được quay sang nói với người bên cạnh:
“Cha, hay là chúng ta cũng nhanh chóng thay cái thuyền cũ kỹ ở nhà đi, cứ dùng mãi một cái, chẳng biết bao giờ mới có khách.”
Người trung niên kia không ngừng uống rượu, gương mặt đầy bất lực: “Ta cũng muốn thay, nhưng lấy gì mà thay? Dùng ba mươi viên thượng phẩm linh thạch mà hôm qua con lừa từ tay tiểu cô nương kia à?”
Nghe nhắc lại chuyện đó, mặt thanh niên đỏ bừng, nhỏ giọng nói tiếp: “Hay là chúng ta đổi hướng đi, đừng xuống sâu Nam Hải tranh giành với mấy đội thuyền lớn nữa. Thuyền cũ của chúng ta chỉ cần chạy quanh vùng ven Nam Hải thôi thì vẫn tốt hơn mấy đội khác nhiều. Kiếm chút ít cũng còn hơn là một viên linh thạch cũng chẳng có.”