Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 343: Chương 343




Vô duyên vô cớ.

Đến khi tới bến cảng, nhìn thấy thuyền của đội thuyền Hựu Thủy, Sở Lạc  hơi sững người.

Khác với những chiến thuyền bọc thép của người khác, thường được gia cố thống nhất từ đầu đến cuối, sạch sẽ gọn gàng, thì thuyền của bọn họ lại trông rối mắt vô cùng — mỗi một phần thân thuyền dùng một loại linh tài khác nhau, năm màu bảy sắc, loè loẹt không chịu nổi, có vẻ là khi có tiền thì vá thêm một khối linh tài, lúc không tiền thì cứ thế tạm bợ mà đi.

Lúc bọn họ đến, trên thuyền còn có một lão ông tóc bạc đang lom khom, tay cầm linh tài vừa gõ vừa đập, dùng linh lực tu bổ thuyền.

Toàn bộ đội thuyền Hựu Thủy hơn hai mươi người, chỉ có tu vi của lão ông kia là Sở Lạc nhìn không thấu.

"Gia gia, hôm nay có khách đó!" Từ xa, Tước Sở cất tiếng gọi lão.

Nghe thấy vậy, lão ông đang tập trung công việc ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người Sở Lạc lâu thêm vài nhịp, hiển nhiên cũng lấy làm lạ, một tu sĩ có tu vi như thế mà lại chọn đi thuyền của bọn họ.

Tước Nhất Hành chẳng để tâm mấy, chỉ nói: "Lên thuyền rồi thì phải biết nghe lời, muốn đi đâu, cần thu nhặt vật liệu gì thì nói với Tiểu Sở một tiếng là được!"

Lão gia tử tinh thần quắc thước, động tác tu sửa thuyền vừa gọn gàng vừa thành thục, hiển nhiên là từng lăn lộn trên biển bao năm, không chỉ giàu kinh nghiệm mà tu vi cũng chẳng thấp.

Nếu là ở nội lục, trong đội có một tiền bối như thế, thể nào cũng khiến vô số tu sĩ tranh nhau bái nhập, nhưng ở Nam Hải, thuyền mới là vương đạo. Nếu không có thuyền, dù tu vi cao tới đâu cũng chỉ dám quanh quẩn ở ven biển, muốn đơn thân độc mã xâm nhập trung tâm Nam Hải, chỉ có bậc đại năng mới dám liều mình.

Tước Sở vừa định bay lên kiểm tra tình hình thuyền, lại nghe lão gia tử cất tiếng nhắc nên vội vã quay lại.

"Phải rồi, còn chưa hỏi các ngươi lần này ra biển muốn tìm thứ gì. Gia gia ta vô cùng quen thuộc với tình hình trung tâm Nam Hải, lần này khách chỉ có hai người các ngươi, việc các ngươi muốn làm có thể sắp xếp trước, bọn ta nhân tiện săn hải thú là được."

Nghe vậy, A Liên vỗ tay: "Tất nhiên là tìm ngọc trai giao nhân rồi! Còn có những vỏ sò lấp lánh với san hô nữa, làm thành trang sức chắc chắn đẹp lắm!"

Tước Sở nhướn mày: "Những thứ đó chẳng đáng tiền, mà vùng ven Nam Hải cũng có đầy. Với số linh thạch để vào vùng trung tâm, đủ để ngươi mua một căn nhà toàn những thứ đó rồi. Còn vị đạo hữu này thì sao?"

Hắn quay sang nhìn Sở Lạc.

"Ta không cần cố ý tìm thứ gì cả, có lẽ hung thú trong biển sẽ tự tìm đến ta, ta cũng chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần đến được trung tâm là được." Sở Lạc đáp.

Sư tôn không ở ven biển, nếu người ở trong Nam Hải, chỉ cần nàng đến gần hẳn sẽ nhận ra nàng — như vậy là đủ. Tiện đường còn có thể tìm vật liệu để luyện lại bàn toán ngọc.

Nghe thì tưởng yên ổn, thực ra lại vô cùng nguy hiểm.

"Hai người các ngươi... không có mục tiêu gì, chỉ muốn ra biển?" Tước Sở nghe mà cũng ngây ra, nhưng thấy cả hai đều gật đầu, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, hắn mới nói: "Vậy thì hành trình của bọn ta không cần thay đổi nữa."

Mọi người đều đã lên thuyền, chuẩn bị khởi hành.

Chiến thuyền bọc thép của đội Hựu Thủy, nội thất bên trong cũng giống bên ngoài: đơn sơ giản tiện, đến cả phòng riêng cho khách cũng không có.

Mọi người quây quần trong không gian rộng lớn, người thì tu luyện, kẻ lại nói cười vui vẻ.

Thuyền vừa rời bến chưa lâu, đột nhiên có tiếng gọi vang từ bờ.

"Chủ thuyền! Chờ đã! Chủ thuyền——"

Nghe thấy tiếng gọi, thần thức của Sở Lạc liền quét ra, thấy một nam tu ăn mặc lòe loẹt như chim công hoa, vừa từ bờ bay đến vừa hét ầm lên.

Tước Nhất Hành ngồi ở đuôi thuyền nhìn về phía đó, đồng thời cất tiếng: "Muốn đi thuyền?"

"Phải! Giờ chỉ có thuyền này là có thể vào trung tâm Nam Hải thôi đúng không!"

Tước Nhất Hành giơ tay ra hiệu một con số: "Ba mươi thượng phẩm linh thạch, khứ hồi!"

 

“Chim công hoa” lập tức ném túi linh thạch tới, hạ mình xuống boong thuyền, phe phẩy quạt giấy một cách tao nhã: “Aiya, cuối cùng cũng kịp rồi, thật là, chẳng phải đã bảo sẽ đợi ta hay sao…”

“Đợi?” Sở Lạc bỗng nhớ tới đội thuyền Hành Quang sáng nay cứ chần chừ không chịu xuất phát, và tên ma tu bước ra từ trong đó.

Mà gã nam nhân phe phẩy quạt trước mặt lại cố tình giấu kín tu vi và khí tức, khiến người ta không sao nhìn thấu.

Trong hàng ngũ ma tu cũng có những truyền thừa chính thống, khí tức tu luyện được không khác gì đạo tu, so với đám ma tu lai tạp thì càng khó phân biệt hơn.

Tuy không thể nhìn ra hắn là đạo tu hay ma tu, nhưng khi bước vào khoang thuyền, ánh mắt hắn đảo một vòng rồi dừng thẳng lên người nàng, khiến Sở Lạc nhướng mày, trong lòng đã bắt đầu thấy khó chịu.

“Cô nương xinh đẹp, có thể cho ta biết tên nàng chăng?”

“Cha ngươi,” Sở Lạc cau mày nhìn kẻ đang sáp lại gần, “Cút.”

“Chà, nhỏ cay ghê?” Gã cười hì hì xoa tay, “Gia càng thích!”

Nắm tay giấu trong tay áo của Sở Lạc đã siết lại, may thay lúc ấy lão gia tử bước vào, ánh mắt lập tức nhìn về phía gã.

“Chưa nói quy củ trên thuyền cho ngươi. Quy củ chỉ có một — một khi đã xuống biển, tất cả phải nghe lệnh. Chỉ có như vậy mới giữ được mạng sống, nếu không sẽ hại mình, hại cả thuyền. Vị đạo hữu, tầng hai còn phòng trống, mời ngươi lên đó nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, gã nọ cười với Sở Lạc, rồi đi về phía lão gia tử, tiện tay lấy ra một túi linh thạch.

“Thuyền trưởng, ta có chuyện muốn thương lượng…” Hắn cười hí hửng nói, sau đó chuyển sang truyền âm.

Sắc mặt của lão gia tử không hề biến đổi, thậm chí chẳng thèm liếc đến túi linh thạch.

“Ta nói rồi, lên thuyền thì phải nghe lệnh. Nếu các hạ không làm được, ba mươi thượng phẩm linh thạch kia ta trả lại ngay, muốn ra biển thì tìm thuyền khác.”

Gã bị lão gia tử dằn cho một vố, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, nhưng vẫn chưa rời đi, hiển nhiên còn đang truyền âm nói gì đó.

Tước Sở nhìn về phía Sở Lạc và A Liên, chỉ thấy cả hai đều đang dán mắt vào kẻ loè loẹt kia.

Ánh mắt của Sở Lạc dừng trên chiếc còi gỗ treo bên hông hắn — thứ này nàng mới thấy trên người tên ma tu mặt mũi hung hãn sáng nay, y hệt như đúc, xem ra quả nhiên cùng một bọn.

Còn A Liên thì xoắn tay vuốt tóc, ánh mắt không ngừng lướt trên thân người kia, chẳng rõ đang nghĩ gì.

“Các ngươi không cần lo,” giọng của Tước Sở vang lên, “Gia gia ta sẽ xử lý hắn.”

Nghe vậy, A Liên quay đầu lại, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi: “Hắn trông đã biết không phải người tốt, các ngươi phải coi chừng kỹ đó!”

Cuối cùng, gã kia đành bực bội thu lại túi linh thạch, đi về tầng hai, lúc ngang qua còn tự cho là phong tình mà nháy mắt với Sở Lạc một cái.

A Liên nổi hết da gà, kéo tay áo Sở Lạc: “Tri kỷ à, hay là chúng ta xuống thuyền đi…”

Sở Lạc không trả lời, chỉ ra hiệu A Liên ra ngoài khoang.

Ra đến bên ngoài, nàng mới truyền âm với A Liên: “Người này là một bọn với đám ma tu trên đội thuyền Hành Quang. Bọn chúng muốn vào trung tâm Nam Hải để làm chuyện gì đó, ta phải theo dõi. Nhưng ở bên cạnh ta thì quá nguy hiểm, nếu có chuyện xảy ra, ngươi cứ theo sát lão gia tử, không cần lo cho ta.”

“Khoan khoan khoan đã, tuy lời ngươi nói cảm động thật, nhưng đã biết ma tu định làm chuyện mờ ám, sao chúng ta còn cố tình cuốn vào làm gì?” A Liên nhíu mày.

Nghe vậy, Sở Lạc khẽ sững người.

“Ta quên mất, ngươi là tán tu, vốn chẳng có trách nhiệm phải mạo hiểm cùng ta.” Nàng quay đầu nhìn về bờ biển phía sau, “Bây giờ quay lại vẫn còn kịp, ngọc trai, san hô ngươi muốn, ta sẽ tìm cách mang về cho ngươi.”

“Ngươi đùa ta đấy à! A Liên ta đâu phải hạng tham sống sợ chết! Ngươi còn dám đi, thì ta có gì không dám? Với lại, chỉ cần bám sát lão gia tử kia, ta sẽ không sao đúng không... đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.