“Ta không chắc đâu, ngươi không thể đi theo ta thì phải đi theo lão gia tử họ Tước, chẳng lẽ muốn đi theo tên lưu manh Tây Vực kia sao?”
A Liên trợn to mắt: “Vậy thì chẳng phải vẫn nguy hiểm sao?! Ta muốn xuống thuyền! Ta muốn xuống thuyền!”
Sở Lạc thì nhìn về phía đường bờ biển đã biến mất: “Không còn cơ hội nữa rồi, với linh lực của ngươi e là không thể bay trở lại được.”
Tốc độ thuyền cực nhanh, nhìn về phía trước, có thể thấy những con thuyền khác đang chạy rất xa.
Hai canh giờ sau, thành viên đội thuyền phụ trách quan sát tình hình ven biển thay ca với nhóm ở bên ngoài.
Tước Sở sau khi ra ngoài, thấy Sở Lạc và A Liên vẫn còn ở đây thì đi tới.
“Phía trước có một nơi sản xuất băng tranh thạch, tiếp theo chúng ta sẽ dừng lại ở đó một canh giờ, có thể sẽ gặp các đội thuyền khác.”
“Băng tranh thạch là gì? Có đẹp không?” A Liên uể oải hỏi.
“Thứ đó không phải dùng để làm đồ trang sức, băng tranh thạch là một loại tài liệu luyện khí.”
Nghe đến đây, Sở Lạc liền hứng thú: “Ở đâu vậy, có cần xuống biển lấy không?”
Tước Sở gật đầu: “Có, nhưng phải để lại một nửa người trên thuyền, nếu không các đội thuyền khác sẽ dở trò với thuyền của chúng ta. Nếu ngươi cũng muốn tìm băng tranh thạch thì lát nữa có thể xuống nước cùng ta.”
“Ngươi chỉ cần chỉ cho ta phương hướng là được, ta quen hành động một mình.” Sở Lạc không muốn để vận rủi của mình ảnh hưởng đến người khác.
Chẳng mấy chốc đã tới nơi sản xuất băng tranh thạch, có thể thấy trong cùng một khu vực còn có bốn con thuyền khác đang dừng lại, mỗi thuyền đều giữ khoảng cách rất xa với nhau, ai nấy đều có sự đề phòng.
Trên mỗi con thuyền đều có người liên tục nhảy xuống nước.
Đội thuyền Hựu Thủy không đến gần nơi các thuyền khác tập trung, dù biết chỗ đó có nhiều băng tranh thạch nhất, nhưng cũng hiểu rõ không tranh nổi với bốn đội kia, cho nên chỉ có thể tìm kiếm xung quanh, mong nhặt được thứ sót lại.
Các thành viên trên thuyền đang chuẩn bị xuống biển, lại thấy Tước lão gia gia nhíu mày nhìn về hướng bốn chiếc thuyền kia.
“Sao lại không thấy đội thuyền Hành Quang?” Tước Sở cũng phát hiện ra vấn đề, không nhịn được cất tiếng.
“Sáng nay bọn họ cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là có người bao trọn thuyền mà lại không chịu thừa nhận, giờ lại đi gấp như vậy, đến cả băng tranh thạch cũng không lấy.” Một thuyền viên khác cũng nói.
“Họ không chịu thừa nhận,” Tước lão gia gia mặt lạnh nói: “Chẳng qua là vì khách bao thuyền không tiện để người ta thấy mặt thôi, chuyện này chúng ta nhìn ra được, các đội thuyền khác chắc chắn cũng thấy rõ, chẳng phải đội thuyền Hổ Phong cũng không có mặt ở đây sao? Nếu bọn họ thực định làm gì ở Nam Hải, thì trước mặt chúng ta vẫn còn mấy nhà sẽ không đồng ý. Thôi, xuống nước trước đã.”
Nói xong, những thành viên đã sắp xếp từ trước lần lượt nhảy xuống nước, Sở Lạc cũng dặn A Liên ở lại trên thuyền cẩn thận một chút, rồi chuẩn bị xuống biển. Khi đi ngang qua lão gia tử, nàng nghe thấy ông ta nói với mình một câu:
“Tiểu cô nương, cẩn thận một chút, ta nói không phải là thứ dưới biển.”
Nghe vậy, Sở Lạc liền hiểu ông ta đang chỉ đến những người cùng xuống biển, liền khẽ cười: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”
Sau khi xuống biển, Sở Lạc tản thần thức ra xung quanh, chú ý đến vị trí của từng người, đồng thời dựa vào vị trí mà Tước Sở nói là nơi băng tranh thạch sinh trưởng, tiếp tục lặn sâu xuống đáy biển.
Nước biển nơi đây không quá sâu, chỉ mất một khắc là đã chạm đáy, sau đó bắt đầu tìm kiếm tài nguyên.
Sở Lạc vận khí không tốt, nhưng nàng có khôi lỗi, một người có thể dùng như hai.
Còn trên thuyền, Hoa Ngọc Đường từ tầng hai đi ra khỏi khoang thuyền,mất kiên nhẫn hét lớn: “Sao lại dừng thuyền rồi? Người đâu hết cả rồi?”
Nghe tiếng, A Liên đang đứng bên mạn thuyền nhìn xuống nước liền quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Hoa Ngọc Đường đi đến bên cạnh Tước lão luôn đứng cảnh giác bên ngoài, hỏi rõ tình hình.
“Tiểu mỹ nhân đó cũng xuống rồi sao?” Hắn bỗng dưng hứng thú.
Tước lão nhíu mày trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Khụ khụ khụ, đừng nhìn ta như thế, người ta đã xuống biển cả rồi, ta còn có thể làm gì sao?”
Nói xong, hắn làm bộ làm tịch định quay lại khoang thuyền, nhưng thân hình lóe lên liền chạy ra phía đuôi thuyền, tìm một nơi không ai để ý đến.
Hắn tự cho là đã ẩn giấu khí tức rất tốt, nào ngờ phía sau đã lặng lẽ có một bóng người bám theo.
Ánh mắt A Liên liếc qua mạch m.á.u bên cổ hắn, trong mắt thấp thoáng hiện lên hoa văn hình hoa sen, đang định ra tay thì thấy người kia vươn vai một cái, giây sau liền nhảy xuống nước.
Vừa định nhảy xuống theo thì lông mày nàng khẽ nhíu lại. Ngay sau đó liền hốt hoảng chạy về phía đầu thuyền.
“Tước lão! Tước lão!”
Nghe vậy, Tước Hữu Hòa cũng quay người lại nhìn nàng: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Thuyền lắc quá, dưới nước có phải có hải thú không?” A Liên lo lắng hỏi.
“Lắc?” Tước Hữu Hòa thoạt đầu còn chưa hiểu, nhưng sau khi cảm nhận một chút, sắc mặt liền thay đổi, “A Liên cô nương, cô cứ ở đây, đừng đi đâu cả!”
Nói xong lập tức nhảy xuống biển, nhưng không lặn xuống mà bơi về phía đáy thuyền của mình.
Rất nhanh, ông thấy bên dưới thân thuyền có một tu sĩ đang dùng con d.a.o đặc chế cắt lớp vật liệu phòng thủ ở dưới đáy.
Trong khoảnh khắc, lão Tước giận đến đỏ cả mặt, móc từ trong người ra một chiếc roi da rắn biển ném về phía tên trộm kia.
“Đậu Bằng! Ngươi dừng tay cho lão tử! Ta nhìn rõ là ngươi rồi! Mẹ nó, thứ không biết xấu hổ! Đợi đấy, lão tử cũng sẽ sang đội thuyền Hoàng Oanh của các ngươi mà c.h.é.m vài phát!”
Bóng người đang lén lút dưới đáy thuyền tránh được roi, Không dây dưa mà nhanh chóng chuồn về phía thuyền mình.
Tước Hữu Hòa vội bơi đến chỗ vừa bị cắt, đau lòng nhìn phần đã bị phá hoại.
May mà phát hiện kịp thời, bây giờ còn có thể sửa, nếu muộn thêm chút nữa thì e sẽ phải quay về để sửa thuyền rồi.
Nhìn bóng dáng Đậu Bằng rời đi, Tước Hữu Hòa giận đến nuốt không trôi cục tức này, lập tức truyền tin cho các thành viên đang ở đáy biển tìm băng tranh thạch, bảo họ qua khu vực đội thuyền Hoàng Oanh để thu thập.
Dưới đáy biển, người của đội thuyền Hựu Thủy nhìn thấy chiếc vỏ sò đeo trên tay phát sáng, nghe được tin tức mới từ lão Tước, tức giận kéo nhau đi về phía đó.
Bên phía Sở Lạc dù không nhận được tin tức, nhưng hiệu suất thu thập rất cao, hơn nữa cũng không sợ đụng mặt bốn đội thuyền kia, từ sớm đã tiến vào khu vực của các đội khác.
Tuy bản thân nàng không tìm được nhiều, nhưng khôi lỗi Nham Sinh lại tìm được kha khá.
Đang tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên thần thức phát hiện một bóng người đang lao nhanh về phía mình, không cần nghĩ cũng biết là thứ gì, nàng liền kéo sợi điều khiển khôi lỗi, khiến Nham Sinh chuyển đến gần mình.
Hoa Ngọc Đường thấy bóng áo đỏ không xa, khóe miệng nhếch lên, mắt thấy sắp đến bên Sở Lạc thì không biết từ đâu bỗng xuất hiện một vị hòa thượng chắn trước mặt hắn.
“A di đà Phật, thí chủ, bần tăng thấy ngươi u ám trùng đầu, ấn đường u tối, e là sắp có huyết quang tai họa đó.”