Từng sợi móc câu như rắn nước phóng ra từ bốn con thuyền, có tẩm độc, mang theo móc ngược đầy gai, toàn bộ truy đuổi theo bóng dáng hai người dưới nước.
Sở Lạc dĩ nhiên không muốn để lộ quá nhiều thực lực, lại thêm vì không muốn liên lụy đến đội thuyền Hựu Thủy, nên phương hướng bỏ chạy của nàng không phải là nơi chiếc thiết giáp thuyền đậu lại khi nãy.
Chỉ là, vào lúc Hoa Ngọc Đường ném ra tấm huyết y, ánh mắt nàng vẫn không kìm được mà liếc qua.
Vật kia bước ra từ Thần Ma cảnh, giờ lại đặt ngay trước mắt mà không thể thu hồi, trong lòng khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy.
Chợt, nàng cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Hoa Ngọc Đường rơi lên người mình.
"Sao lại không chạy về phía đội thuyền, trở lại thuyền là có thể an toàn rồi. Ta không ngăn nổi đám người kia được bao lâu đâu!"
"Hả?" Chỉ thấy Sở Lạc vẻ mặt hoảng hốt nói: "Không phải hướng này là về thuyền sao? Ta... ta lần đầu xuống biển, không quen thuộc đáy biển, bây giờ phải chạy về hướng nào đây?"
Nhìn thấy Sở Lạc cuống quýt như muốn chạy loạn tứ phía, Hoa Ngọc Đường lập tức quát: "Cứ giữ nguyên hướng này, tiếp tục chạy về phía trước! thoát khỏi bọn chúng đã rồi tính sau!"
"À, được được!"
Thế nhưng tốc độ của Sở Lạc lại chẳng thể nhanh bằng đám móc câu linh hoạt kia, từng cái nối tiếp từng cái từ bốn phương tám hướng ập đến. Mà trên tay hắn chỉ có một kiện huyết y, cản đến nỗi sắp thổ huyết rồi.
"Ngươi không thể chạy nhanh thêm chút nữa sao?!"
"Được rồi được rồi, ta cố hết sức!"
Nói đoạn, chỉ thấy Sở Lạc trở tay lấy ra hai đạo phù nhẹ thân, dán lên mình.
Hoa Ngọc Đường nhìn mà mắt trợn tròn: "Ngươi tu vi gì mà còn dùng phù nhẹ thân?!"
Tuy hắn không hiểu nhiều về tu đạo, nhưng cũng biết loại phù này với tu sĩ Trúc Cơ trở lên hiệu quả chẳng đáng là bao.
"Chẳng còn cách nào cả, tán tu nghèo lắm mà! Đạo hữu, trên người ngươi còn có bảo vật gì không, có thì mau lấy ra đi, không thì cả hai chúng ta đều chạy không thoát đâu!"
Hoa Ngọc Đường lại phải cố nhịn xúc động muốn phun máu, sau đó lấy ra một chiếc lông vũ ngũ sắc, đưa cho Sở Lạc.
"Truyền linh lực vào, có thể tăng tốc."
Ánh mắt Sở Lạc sáng lên — lại là vật từ Thần Ma cảnh.
Nàng làm theo lời hắn, quả nhiên cảm thấy thân thể nhẹ như yến, thân pháp cũng tăng lên rõ rệt, dần dần bỏ xa được đám móc câu cùng những kẻ đuổi theo phía sau.
Đợi đến khi cảm giác đã tương đối an toàn, Hoa Ngọc Đường lên tiếng: "Được rồi được rồi, đừng chạy tiếp nữa! Ngươi muốn để yêu thú khác chú ý tới chúng ta sao? Mau dừng lại!"
Lời vừa dứt, Sở Lạc phanh gấp, thuận tay ném luôn Hoa Ngọc Đường xuống đất.
"Giờ chúng ta an toàn rồi sao? Nhưng chỗ này là đâu vậy? Có khi nào gặp phải hải thú không?"
Hoa Ngọc Đường nghiến răng lật người dậy, tay áp lên lỗ thủng do kiếm trận để lại trên người, dùng ma khí để chữa trị thân thể, căn bản không rảnh để trả lời nàng.
Chỉ là, động tác Sở Lạc nhét chiếc lông vũ ngũ sắc vào trong vòng tay hắn lại thấy rất rõ ràng.
Hắn nheo mắt lại, đưa mắt nhìn Sở Lạc đầy ẩn ý: "Tiểu mỹ nhân, ta đâu có nói là muốn tặng ngươi thứ đó, nếu muốn, chẳng lẽ không nên trả chút giá gì sao?"
"Đạo hữu nói gì vậy, ta là liều mạng bị đám người kia truy sát để cứu ngươi đấy nhé. Hơn nữa nhìn tình trạng của ngươi bây giờ, chắc cũng không tự đi nổi nữa, đến lúc bọn họ đuổi kịp, không phải vẫn phải dựa vào ta kéo ngươi bỏ chạy à?" Sở Lạc nói đầy chính khí.
Hoa Ngọc Đường nhướng mày: "Ta nào có nói là nhất định cần ngươi cứu..."
Ban nãy hắn vốn bị ép đến đường cùng, đã định lộ thân phận ma tu ra để g.i.ế.c sạch đám người không biết điều kia. Nhưng nghĩ lại, hiện giờ hắn vẫn chưa hội hợp với các đồng bọn, ngay cả hải yêu phong bạo cũng chưa vượt qua, thời điểm này vẫn nên tiếp tục che giấu thì hơn.
"Thôi được, vậy coi như ngươi cứu mạng thiếu gia một lần." Hoa Ngọc Đường đổi giọng, sau đó không nói thêm gì nữa, ngồi xuống vận công hồi phục.
Sở Lạc truyền tin cho A Liên, bảo nàng nói với người của đội thuyền Hựu Thủy rằng không cần lo cho hai người họ, cứ đi theo lộ trình đã định, lát nữa nàng sẽ tìm cách đuổi kịp.
Trên thuyền, sau khi nhận được tin, A Liên cúi đầu nhìn xuống mặt nước, trầm ngâm một lát rồi đi truyền đạt lại đúng như lời Sở Lạc dặn.
Ngay lúc ấy, thấy Sở Lạc và Hoa Ngọc Đường mãi chưa quay lại, Tước lão gia tử định nhảy xuống nước tìm người, lại bị A Liên cản lại.
Để truy sát kẻ vớ được đồ, bốn đội thuyền đều nhảy vào Nam Hải, hiếm hoi cùng hợp tác một lần.
"Không chạy về phía Hựu Thủy, vậy chẳng phải người đó không phải Tạ Nhất Hành sao?" Đậu lão nhìn hướng câu trảo bay đi nói.
"Tạ Nhất Hành cái gì chứ, chẳng phải lão ta vẫn đang trên thuyền à?" Đội trưởng Lưu Đỉnh của đội thuyền Đa Hách cũng lên tiếng: "Lão già kia tuy lợi hại, nhưng cũng không phải đối thủ của xuất khiếu cảnh, nếu là lão đánh nhau thì không thể cầm cự lâu như vậy."
"Có phát hiện rồi! Ở đây có trận pháp!"
Không biết ai hét lên một tiếng, những người khác liền vây lại, chỉ thấy dưới đất là một trận huyết chú chưa kịp hoàn tất của Hoa Ngọc Đường.
"Ác khí nặng thật, đây là trận gì vậy?"
Lưu Đỉnh cúi người quan sát kỹ, rồi nói: "Là trận pháp từ Tây Vực, chuyên dùng để triệu hoán oán ngẫu, chắc chắn có ma tu trà trộn vào!"
"Vậy người giao chiến với hải thú khi nãy thật sự là ma tu sao?"
"Ở đây còn có dấu vết m.á.u của hải thú, không sai đâu!"
"Vậy ma tu đó làm cách nào trà trộn vào được? Trên thuyền các ngươi không phải đều là đạo tu sao?"
"Trên thuyền bọn ta đều là gương mặt quen, cùng đi biển không biết bao nhiêu lần rồi, sao có thể có ma tu được!"
Giữa lúc đám người ồn ào tranh luận, Đậu lão, Lưu Đỉnh và mấy người khác đều đã mơ hồ đoán được vài phần, chỉ liếc nhau một cái là hiểu ngay chuyện sắp tới phải làm gì.
Đậu lão bay về phía mặt biển, đồng thời nói: "Lập tức khởi hành, tranh thủ lúc hải yêu phong bạo suy yếu mà vượt qua!"
Ba đội trưởng còn lại cũng nói y hệt như vậy, khiến đám thành viên không tiện lên tiếng gì thêm, vội vàng trở lại thuyền.
Cùng lúc đó, họ cũng thấy đội thuyền Hựu Thủy ở phía xa đã sớm lên đường, tiến về phía trước theo hải lộ đã định.
Sau khi lên thuyền, các đội trưởng không hẹn đều kiểm tra lại một lượt nhân sự trên thuyền, nhưng vẫn không tìm ra ai là ma tu.
Dưới biển, Sở Lạc nhìn Hoa Ngọc Đường đối diện đang khôi phục với tốc độ đáng kinh ngạc — làm sao nàng có thể để y bình yên tiếp tục trị thương được?
Hoa Ngọc Đường không biết trong lòng nàng đang tính toán điều gì, chỉ nghe nàng đột nhiên lên tiếng:
"Ân nhân, ngươi cũng tìm được ta rồi à!"