Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 346: Chương 346




“Vừa đặt chân đến nơi này đã gặp được thứ lợi hại,” ánh mắt Đậu Bằng sáng rực phấn khích, vội vàng gọi đồng bọn: “Cha! Con dẫn người xuống báo vị trí của con hải thú ấy, tuyệt đối không thể để các đội thuyền khác cướp mất chiến lợi phẩm của chúng ta!”

Đậu  lão  nghiêm nghị nói: “Các ngươi xuống dưới đưa hết mấy vị khách còn chưa lên thuyền kia lên đây, không được lại gần hải thú.”

Ông xưa nay nói một là một, Đậu Bằng cũng không dám trái lời, đành làm theo.

Ánh mắt Đậu lão lại nhìn sang ba đội thuyền còn lại, thấy bọn họ cũng đang cho người nhảy xuống biển, liền biết chắc chắn là đã phát hiện ra tình hình của con hải thú kia.

Song nhìn tình thế hiện giờ, hải thú dưới nước không phải đang trực tiếp tấn công thuyền, mà có vẻ như đang giao chiến với ai đó.

Khóe mắt ông liếc về phía con thuyền tàn tạ của đội Hựu Thủy ở xa, khẽ hừ một tiếng lạnh lẽo.

“Bọn ngươi trốn xa thật đấy,  con hải thú đầu tiên này  đừng hòng mơ có phần!”

Nói xong, ông  quay người đi vào khoang thuyền, bắt đầu điều động thiết bị công kích, tích tụ linh lực.

Ba chiếc thuyền còn lại cũng đồng loạt hành động như vậy, trong khoảnh khắc, linh khí trong phạm vi trăm dặm bị hút cạn sạch.

Những người đang ở dưới biển cảm nhận được biến động linh khí, biết rõ các đội thuyền đang chuẩn bị phát động tấn công, chứng tỏ phía dưới  có vật nguy hiểm, ai nấy liền nhanh chóng quay lên mặt biển, đúng lúc gặp được đồng đội tới đón.

Sở Lạc cũng phát hiện toàn bộ linh khí trong nước đều đang bị hút lên bốn vị trí trên mặt biển, xem ra con hải thú này  đã thu hút sự chú ý của họ. Nhưng như vậy thì đám tu sĩ đạo tông đang chiến đấu dưới nước sẽ không thể bổ sung linh khí, thực lực giảm mạnh, thậm chí còn có thể mất mạng.

Tên Hoa Ngọc Đường kia tuy từ đầu đến giờ vẫn thu liễm khí tức, không để người khác nhìn ra rốt cuộc là linh khí hay ma khí, nhưng dựa vào việc hắn có thể cầm cự được suốt chừng ấy thời gian khi đối đầu với hải thú, cơ bản có thể xác định hắn là ma tu.

Chẳng bao lâu sau, ngoài Hoa Ngọc Đường và Sở Lạc đang âm thầm quan sát thì trong biển sâu đã không còn ai khác. Từ bốn điểm trên mặt biển phát ra ánh sáng chói lòa – là ánh sáng của linh lực cường đại.

Biển nước rung chuyển dữ dội, bị ép chặt, sôi sục, rồi ngay khoảnh khắc ấy, bốn cột sáng đồng thời phóng thẳng về phía hải thú!

Hoa Ngọc Đường đang chiến đấu  gian nan, vừa phát giác, sắc mặt lập tức đại biến.

“Khốn kiếp!”

Hắn xoay người, cho dù có bị hải thú đánh trọng thương cũng phải nhanh chóng thoát khỏi vị trí ấy – bốn đội thuyền kia cứ thế khai hỏa, căn bản không quan tâm người đang chiến đấu với hải thú là ai, sống c.h.ế.t thế nào!

Dưới biển vang lên tiếng gầm rú đau đớn của hải thú, rõ ràng là bị trúng đòn nặng.

Trên thuyền, Đậu Bằng nghe thấy tiếng rống ấy, càng thêm hưng phấn.

“Cha! Con hải thú kia thế nào rồi? Có cần con dẫn người xuống trục vớt nó không?”

Đậu lão liên tục lắc đầu: “Không, chưa c.h.ế.t đâu. Thực lực của con hải thú này e là còn mạnh hơn ta dự đoán, vẫn chưa thể xuống được. Kẻ đang chiến đấu dưới nước với nó cũng chưa chết, lại có thể cầm cự được, chẳng lẽ là tên Tước Nhất Hành?”

“Vậy thì hay quá, thêm một phát nữa, diệt luôn cả người lẫn thú!” Đậu Bằng hô to.

Đậu lão mặt không biểu cảm: “Ra biển bao nhiêu chuyến rồi mà vẫn chẳng tiến bộ gì, ngươi quên sạch quy củ trên biển rồi sao!”

 

Bị cha quở trách, Đậu Bằng mới thu lại vẻ hăng hái.

“Trước khi vượt qua được hải phong bạo của yêu tộc, cho dù gặp phải đối thủ lợi hại đến đâu cũng chỉ được phép nổ một phát pháo… Nhưng mà cha, mấy năm trước có thấy mấy quy củ này đâu!”

“Ta chưa từng nói với ngươi sao? Giữa trung tâm Nam Hải đã xuất hiện một tồn tại thần bí, trận hải yêu phong bạo này chính là do nó tạo ra để ngăn cản tất cả mọi người tiến vào trung tâm Nam Hải. Muốn vượt qua được nơi đó, thuyền của chúng ta phải ở trạng thái tốt nhất, khai hỏa một lần đã là cực hạn rồi!”

Đậu lão dừng một chút, lại nói tiếp: “Chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa theo ta xuống biển thu dọn con hải thú.”

Dưới nước, Sở Lạc tận mắt chứng kiến tất cả.

Ngay khoảnh khắc bốn đạo quang trụ đánh xuống hải thú và Hoa Ngọc Đường, bỏ chạy đã là quá muộn. Hoa Ngọc Đường  ném ra một bộ huyết y, khoác lên người để chắn toàn bộ thương tổn từ quang trụ.

Mà khí tức tỏa ra từ bộ huyết y ấy, Sở Lạc rất quen thuộc. Nàng biết trong tay yêu tộc đang nắm giữ một số vật phẩm lọt ra từ Thần Ma cảnh, nhưng không ngờ ma tu cũng có.

May mà bộ huyết y không bị hủy, nếu không, đáy biển trong vòng trăm dặm này e rằng cũng sẽ biến thành tử vực.

“Gào——” Con hải thú trúng đòn chí mạng ngã sầm xuống, giận dữ gầm lên với bầu trời.

Hoa Ngọc Đường toàn thân đẫm máu, thấy hải thú đã mất khả năng hành động  định rời đi. Nhưng ngay lúc đó, một kiếm trận đột ngột bổ xuống từ trên mặt biển. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa kịp đề phòng thì đã trúng liền ba kiếm, thân hình đổ gục.

Kiếm trận này là do các đội thuyền tạo ra, không nhằm vào con hải thú đã hấp hối, mà là nhắm đến kẻ đang chiến đấu với nó.

Bởi vì thuyền gần với chiến trường nhất, nên sau khi tiêu diệt hải thú, người tiếp cận xác nó nhanh nhất sẽ có cơ hội cướp được chiến lợi phẩm. Trong tình huống như thế, sao có thể để hắn đoạt trước?

Ai mà quan tâm đến mạng sống của hắn? Trên biển, chiến đấu vốn dĩ tàn khốc như vậy.

“Lũ… lũ khốn nạn!” Hai mắt Hoa Ngọc Đường đỏ ngầu, căm giận nhìn về phía mặt biển, cắn răng điên cuồng. Hắn không lo trốn khỏi kiếm trận, mà lấy m.á.u làm mực, bắt đầu họa ma trận trên mặt đất. “Ta phải g.i.ế.c hết bọn ngươi! Tất cả đều phải chết!”

Sở Lạc nhìn ma trận đầy sát khí bạo ngược hắn đang vẽ, khẽ nhíu mày.

Tên ma tu này không biết còn có thủ đoạn gì, vừa rồi mấy đội thuyền  đã chọc giận hắn đến tận xương, nếu làm loạn thật, e rằng kết cục sẽ càng khó thu dọn.

Tâm niệm khẽ động, Sở Lạc vội lao ra ngoài.

“Đạo hữu, cẩn thận——”

Tiếng nói vừa vang lên, động tác trong tay Hoa Ngọc Đường khựng lại một chút, tiếp theo liền thấy Sở Lạc từ phía sau lao đến, đầu tiên là một thương đ.â.m xuyên đầu con hải thú đã hấp hối, xác nhận nó đã c.h.ế.t liền nhanh chóng thu xác nó vào trong không gian trữ vật, sau đó  nhào về phía hắn.

Hoa Ngọc Đường cau mày, nâng cao cảnh giác, nhưng chỉ thấy Sở Lạc lao thẳng vào giữa kiếm trận, túm lấy cổ áo sau của hắn kéo bay ra ngoài.

Ma trận bằng m.á.u mới vẽ được một nửa,  bị cắt đứt.

Biển cả dần lắng lại, các thành viên trên thuyền cau mày.

“Sao tự nhiên lại yên ắng như vậy?”

“Không ổn, có kẻ nhặt được chiến lợi phẩm rồi!”

“Quăng móc câu! Dám cướp đồ của chúng ta, chắc là chán sống rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.