Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 352: Chương 352




Thành viên trong đội thuyền đều là người đã qua huấn luyện, tuy cũng bị lắc lư theo con thuyền nhưng không đến mức nghiêm trọng như nàng. Cuối cùng, Sở Lạc thấy không thể nhìn nổi nữa, liền ra tay giữ chặt lấy nàng.

Trên khoang tầng hai, Hoa Ngọc Đường một tay nắm chặt vật cố định trên thuyền để giữ vững thân hình, tay còn lại phải ôm chặt lấy Tước Sở. Nếu là lúc chưa bị thương thì không sao, nhưng hiện tại thương thế chưa lành, hắn cũng bị chao đảo đến mức cực kỳ khó chịu.

Thêm vào đó, nước biển cứ chốc chốc lại táp vào khoang, trong lúc di chuyển tốc độ cao, từng đợt sóng đánh mạnh vào thân thể mọi người.

Thấy Sở Lạc và A Liên đều nghiêm túc làm theo lời dặn trước đó của Tước Sở, nhắm chặt mắt không nói câu nào, trong đó Sở Lạc còn đỡ, nhưng tình trạng của A Liên lại rất khổ sở, một thành viên trong đội thuyền bèn nhỏ giọng nói: “Nếu thực sự chịu không nổi thì có thể mở mắt ra một chút, hiện giờ vẫn chưa vào phạm vi cảm nhận của hải yêu.”

Nghe vậy, A Liên vội mở mắt, đồng thời ho sặc ra một bụng nước biển.

“Giờ ta... giờ ta cuối cùng cũng hiểu tại sao chẳng ai chịu đi thuyền của các ngươi rồi... đúng là lấy mạng người ta mà...”

Sở Lạc cũng mở mắt, ánh nhìn hướng ra bên ngoài.

Ngay khoảnh khắc ấy, thiết giáp hạm bị cơn bão dữ dội đập mạnh, ép xuống ngập sâu trong làn nước biển, tầm nhìn trở nên tối tăm mù mịt.

Nhưng đột nhiên, một luồng sáng le lói hiện lên trong làn nước biển phía xa, ánh sáng ấy ngày càng rõ ràng, tựa như hình bóng một nữ nhân.

“Chân thân của hải yêu?” Sở Lạc kinh hãi thốt lên.

Trong chớp mắt, con thuyền lại nổi lên khỏi mặt nước. Thành viên đội thuyền kia liếc nhìn sang: “Khoảng cách hiện tại không thể nào thấy được chân thân hải yêu đâu. Một khắc nữa hãy nhắm mắt lại, đừng mở miệng nói chuyện nữa.”

Trận cuồng phong đen kịt trên biển  tiếp tục dày vò con tàu rách nát thêm một khắc thời gian rồi trở về trạng thái yên tĩnh. Cùng lúc đó, có thể thấy năm con tàu bám theo phía sau đã áp sát, và hai chiếc hắc giáp hạm phía trước cũng đang tích tụ lực lượng, sẵn sàng lao đi.

Giờ khắc mấu chốt sắp đến.

Khi tia nắng cuối cùng của mặt trời vừa tắt, bảy con tàu đồng loạt lao thẳng về phía ranh giới.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, một tiếng hát vang lên từ đáy nước.

Giọng hát ấy phiêu diêu văng vẳng, vừa chạm vào tâm trí liền mang theo một nỗi đè nén cùng bi thương vô tận, cảm giác ấy lan khắp toàn thân như có một bàn tay khổng lồ muốn bóp nát trái tim.

Tốc độ tàu chậm lại thấy rõ, Sở Lạc biết Tước lão gia tử trong khoang điều khiển cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng hát ấy.

Tình trạng của nàng  khá hơn, bởi thân thể chân thật của nghiệp hỏa gần như miễn nhiễm với ảnh hưởng của giọng hát này.

Nhưng vẫn có những thủy thủ tu vi không cao không thể chịu đựng nổi nỗi đè nén và tuyệt vọng ấy, bắt đầu rên rỉ kêu khóc, lảo đảo bước đi loạn xạ trên boong tàu.

Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống tiếng hát của hải yêu nên không có chuẩn bị, ngay cả Tước lão gia tử cũng bị trúng chiêu.

Mọi người không thể mặc kệ những kẻ phát điên, nếu để họ tự do đi lại lung tung, không biết chừng lúc nào sẽ ngã xuống biển, mà khi đã mất đi lý trí thì cũng chẳng khác gì phàm nhân, c.h.ế.t chìm như thường.

Sở Lạc chỉ nghe một loạt tiếng xích sắt va chạm, rồi lập tức, những người kia đều im bặt.

Từ trong khoang, mấy sợi xích sắt bay ra, trói chặt những người bị tiếng hát ảnh hưởng, đồng thời mạnh mẽ đánh ngất bọn họ.

Những tu sĩ khác phản ứng kịp thời liền  tự phong bế thính giác, nhưng cho dù vậy, cảm giác đè nén vẫn theo tiếng hát quấn quanh khắp nơi.

Tốc độ thuyền dần khôi phục lại mức tối đa, Tước lão gia tử  đã tỉnh táo trở lại. Không những nhanh chóng ổn định thuyền, mà ngay cả mấy sợi xích sắt kia cũng là do lão điều khiển.

 

Phía đội thuyền Hựu Thủy nhân lực ít, dùng cách này vẫn có thể tiếp tục tiến lên, nhưng tình hình ở bốn chiếc thuyền liên kết lại thì lại hoàn toàn trái ngược.

Tiếng hát bi ai của hải yêu quẩn quanh lấy họ, các thành viên dày dạn kinh nghiệm của đội thuyền còn ứng biến được, nhưng đám hành khách có tu vi và lịch luyện không đồng đều thì không.

 

Chỉ trong chớp mắt, khoang khách của bốn con thuyền ấy đã vang lên tiếng khóc than thê lương, có người phát điên chạy ào ra ngoài, bị thành viên đội thuyền liều mạng ngăn lại.

“Phong bế thính giác! Phong bế thính giác! Tuyệt đối không được mở mắt, dù có chuyện gì cũng không được mở mắt!”

Giờ đây chẳng thể bận tâm tới việc nói chuyện có dẫn hải yêu tìm đến hay không, bốn con thuyền rơi vào hỗn loạn.

Cửa các khoang hành khách bị khóa chặt, người bên trong căn bản không thể ra ngoài.

Chỉ cần một thuyền trong bốn chiếc bị trục trặc, cả dãy liên kết đều bị ảnh hưởng, từng đợt sóng mang theo linh lực thiên nhiên cuộn đến, không chỉ khiến chúng khựng lại giữa biển khơi mà còn có xu thế bị đẩy ngược trở lại.

Cùng lúc đó, đội thuyền Hành Quang và Hổ Phong lại không bị ảnh hưởng gì.

Ngay khi tiếng hát hải yêu vang lên, bọn họ đều kinh hãi, rồi lập tức kích hoạt kết giới cách âm trên thuyền.

Kết giới thông thường không thể cản nổi tiếng hát của hải yêu, nhưng chức năng đi kèm trên thuyền của bọn họ lại là loại được xây dựng với giá trên trời.

Dù vậy, Chiêm Vũ vẫn chưa  yên lòng, bởi hắn biết, tình hình hiện tại, thuyền phía sau nhất định sẽ xảy ra chuyện. Một khi khiến hải yêu hiện thân, thì dù là ai, cũng không thể thoát khỏi.

Không chút do dự, hắn  kích hoạt thiết bị đốt linh thạch để tăng tốc cho Hắc Giáp thuyền. Hắn nhất định phải vượt lên trước các thuyền phía sau, tranh thủ vượt qua trước khi hải yêu xuất hiện.

Tốc độ của đội thuyền Hổ Phong cũng đột ngột tăng mạnh, hiển nhiên bọn họ đã đưa ra quyết định giống hắn.

Đột nhiên, thân thuyền khựng lại dữ dội, đứng yên giữa biển khơi.

Bên trong khoang điều khiển thoáng chốc im phăng phắc, kế đó là những tiếng hỏi dồn dập vang lên, ai nấy đều quay sang hỏi Chiêm Vũ phải làm sao bây giờ.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Chiêm Vũ đã dốc hết mọi biện pháp điều khiển con thuyền, nhưng phía trước tựa như có một ngọn núi lớn không thể vượt qua, khiến hắn không sao tiến thêm nửa bước.

Cuối cùng, Chiêm Vũ run rẩy đưa tay dừng mọi thao tác, truyền âm vào thức hải của từng người:

“Nhắm mắt lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không được mở mắt.”

Hắn vừa dứt lời, một khúc hát liền vang lên từ trong khoang điều khiển.

“La la la la~ la la~”

Giọng hát ấy như vang ngay bên tai Chiêm Vũ, cho dù hắn đã phong bế thính giác, nó vẫn vang vọng trong thức hải, mang theo nỗi tuyệt vọng đè nén, siết chặt lấy tim gan.

Chiêm Vũ nhắm chặt hai mắt, gồng mình kìm nén cảm xúc, thân thể cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Một lúc sau, tiếng hát dần rời xa hắn, như thể đã chuyển sang bên tai kẻ khác.

Không gian trong khoang im lặng đến đáng sợ, tất cả âm thanh của biển cả và cuồng phong đều biến mất, như thể bọn họ bị kéo vào một không gian kỳ quái, nơi chỉ còn lại tiếng hát ám ảnh ấy.

Tiếng hát vẫn đang lượn lờ đâu đó, chẳng biết bao lâu sau mới dần xa hẳn,  như nó đang men theo lối xuống tầng dưới của thuyền.

Sau khi chắc chắn tiếng hát ấy đã biến mất, Chiêm Vũ trong nỗi sợ hãi tột độ mới dám từ từ mở mắt, quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy bên trong khoang điều khiển, ngoài hắn ra, tất cả những người khác đều đã ngã xuống đất, mắt trợn trừng, tơ m.á.u phủ kín, thân thể đang dần tan chảy thành huyết thủy...

Một cơn gió biển thổi tung cửa sổ, tiếng gió và tiếng nước dần hiện rõ bên tai. Giờ khắc này, hắn mới nghe thấy những tiếng gào thét thảm thiết vọng lên từ tầng dưới.

Thì ra, mọi âm thanh không phải biến mất… mà là hắn không còn nghe thấy nữa mà thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.