Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 353: Chương 353




Thuyền đội Hổ Phong.

"Thuyền… thuyền sao không nhúc nhích nữa?"

"Hình như bị thứ gì đó chặn lại."

"Bên Hành Quang xảy ra chuyện gì rồi, bọn họ bị tập kích sao?"

"Tiếng thét thảm thiết như vậy… chẳng lẽ là… là hải… hải yêu?"

"Đừng nói nữa! Một nhóm xuống khoang khách, bảo hành khách dùng vải bịt mắt lại ngay!"

Trên mặt biển đêm, chiếc thuyền giáp đen thuộc đội thuyền Hành Quang vốn  sang trọng vững chắc, giờ đây trong cơn bão lại nghiêng ngả chao đảo. Khúc hát kia vừa quét qua boong tàu, không biết bao nhiêu thân thể hóa thành huyết thủy, nhỏ giọt thấm xuống qua ván tàu, từng giọt, từng giọt một.

Khúc hát của hải yêu dần xa, Chiêm Vũ đẩy cửa, lần lượt tìm kiếm từng tầng một. Tuy vẫn còn người sống sót, nhưng đa phần đã không còn tung tích.

Tới khoang hàng, hắn mở cửa nhìn vào trong, ngoài mùi hôi tanh từ đám nô lệ, lúc này còn trộn thêm mùi m.á.u tanh nồng nặc. Bên trong—không còn một ai sống sót.

Vừa định quay về buồng lái để điều khiển thuyền rút lui, hắn vừa xoay người lại thì chợt đối mặt với một đôi mắt khổng lồ.

Tim hắn khựng lại, trong chớp mắt, toàn thân tan thành một vũng máu.

Hàng vạn u linh c.h.ế.t nơi Nam Hải kết thành thân thể hải yêu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo rợn người. Chiếc thuyền nhỏ trước mặt nàng, so ra còn chưa bằng một con mắt của yêu.

Thân trên của hải yêu đã trồi lên khỏi mặt nước, khí tức tuyệt vọng che trời lấp đất bao phủ phạm vi trăm dặm. Nàng khe khẽ ngân nga, lững lờ bơi giữa biển rộng vô định.

Mỗi lần thân thể khổng lồ nhô lên rồi rơi xuống, sóng nước dâng trào cuốn theo bảy con thuyền xung quanh bị hất tung lên trời, rồi lại nặng nề rơi xuống mặt biển.

Chính một cú ấy khiến Hoa Ngọc Đường không còn đủ sức khống chế Tước Sở, hắn nhân lúc đó thoát thân, dựa vào sự thông thạo đối với chiếc thuyền mà nhanh chóng đào thoát.

Sở Lạc một tay giữ chặt A Liên, tay kia nắm lấy xích sắt đang bay văng ra từ trong khoang. Dù không mở mắt, cũng chẳng dùng thần thức, nhưng chỉ nghe động tĩnh trong thuyền cũng đoán được Tước Sở đã thoát khỏi trói buộc.

Nhưng trên thuyền lại vang lên tiếng “cách cách”, có vẻ không ổn.

Những thành viên đội thuyền còn tỉnh táo bắt đầu mò mẫm trong bóng tối, dò tìm vị trí hư hại của thân thuyền. Hoa Ngọc Đường từ tầng hai cũng xuống, dùng còi gỗ trong tay để xác định vị trí đồng bạn.

Khi thuyền đội Hành Quang gặp nạn, Ký Lam dẫn theo Cống Sơn cùng năm tên ma tu khác lập tức bỏ thuyền trốn chạy, ẩn thân trong biển, cố tránh xa hải yêu.

“Lão đại, Hoa công tử  truyền tin hỏi tình hình hiện tại thế nào?” Cống Sơn mở miệng.

Lúc này Ký Lam đang điều khiển một lá cờ vàng, dùng để che chắn thần thức dò xét của hải yêu.

“Bảo hắn, thuyền của chúng ta đã bị tập kích, phải tìm đội thuyền khác để vượt qua phong bạo.”

Trong cơn bão của hải yêu, cho dù mang theo bao nhiêu bảo vật đi chăng nữa cũng khó mà chống lại sức mạnh thiên nhiên. Ngay cả những ma tu tu vi cao cũng không tránh khỏi thương tích, da thịt bị xé rách sâu tới tận xương. Trong thời gian chưa đến một khắc, đã có hai người bị xé nát thân thể.

“Hoa Công tử  đáp lại, nói thuyền của hắn vẫn tạm cầm cự được qua phong bạo, trên thuyền chỉ có một lão giả Nguyên Anh kỳ, dễ xử lý!”

Nghe vậy, Ký Lam lập tức nói: “Hắn ở đâu, chúng ta đi ngay!”

Đôi mắt của hải yêu bất chợt xuất hiện ngoài thuyền đội Hổ Phong, không rõ dừng lại bao lâu, cuối cùng không cảm nhận được ánh mắt nào khác thì mới rời đi.

Người trong buồng lái nhân cơ hội này, dốc toàn lực điều khiển thuyền luồn qua thân thể hải yêu, lao vọt ra khỏi cơn bão.

Phong bạo tan dần, thuyền đội Hổ Phong tới vùng tương đối an toàn, lúc này ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc bị cuốn vào phong bạo, họ không nhìn rõ xung quanh hay biết gì về tình hình trên thuyền. Giờ đây từng người lần lượt bước ra khỏi khoang, ngoái đầu nhìn lại cơn bão phía sau.

Thân thể hải yêu phát ra ánh sáng xanh u ám, lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn đám thuyền trên mặt biển.

Dường như cảm nhận được ánh mắt từ ai đó, hải yêu cúi mình, đưa tay nhấc lên bốn chiếc thuyền nối liền nhau.

Những con người bé nhỏ trước sinh vật khổng lồ kia, tựa như loài kiến hôi.

Không biết quan sát bao lâu, hải yêu lại ném bốn chiếc thuyền ấy xuống biển.

Cú va chạm dữ dội khiến kết cấu của những chiếc thuyền giáp sắt bị hủy hoại trầm trọng, các khớp nối giữa các thuyền bắt đầu rạn nứt từng chút một.

Phía đội thuyền Hựu Thủy, vì ít người, lại vận hành được pháp trận ẩn tàng duy nhất trên thuyền, ngược lại lại tránh được sự chú ý của hải yêu, vẫn giữ tốc độ ổn định, chẳng mấy chốc là có thể thoát khỏi cơn bão.

Nhưng đúng lúc này, từ phía trước thấp thoáng truyền đến khí tức ma tu.

Thuyền hơi chậm lại, nhưng Tước lão gia tử biết lúc này tuyệt đối không thể ngừng, nhanh chóng điều chỉnh cho thuyền tiếp tục tiến tới.

Ngay sau đó, vang lên tiếng người ồn ào lên thuyền.

Khi có người bất ngờ đột nhập, Sở Lạc liền cảm nhận được khí tức Thần Ma cảnh.

Lại là vật từ Quỷ Cảnh, cộng thêm luồng ma khí ban nãy—chẳng lẽ là người trên thuyền Hành Quang?

Dưới sự che chở của cờ vàng trong tay Ký Lam, năm ma tu vừa lên thuyền đều có thể mở mắt, vận dụng ma khí.

Họ đảo mắt nhìn qua khoang, thấy chỉ còn vài người còn tỉnh táo, Ký Lam  phất tay hạ lệnh.

Chỉ trong chớp mắt, bốn ma tu bên cạnh xông vào, tùy tiện chọn ra bốn người khống chế làm con tin.

Những người vẫn nhắm mắt không hề biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết khi mở mắt thì đã có một lưỡi đao kề sát cổ mình.

Ký Lam đi thẳng tới chỗ Hoa Ngọc Đường đang nhắm mắt, cau mày: “Mở mắt đi, ngươi bị thương nặng thế là sao?”

Nghe giọng quen thuộc, Hoa Ngọc Đường mở mắt ra, vừa định đáp thì bên cạnh chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Mấy tên ma tu  quay đầu nhìn theo. Chỉ thấy một tên trong số đó vừa mới kề đao vào cổ Sở Lạc, còn chưa kịp nói lời đe dọa, thì cổ tay đã bị nàng nắm chặt, rồi xoắn mạnh cướp lấy lưỡi đao.

Động tác tiếp theo không hề do dự, dù vẫn nhắm mắt, nhưng một đao c.h.é.m thẳng, chính xác tuyệt đối c.h.ặ.t đ.ầ.u tên ma tu nọ, còn thuận tay bóp nát luôn hồn phách hắn. Tốc độ quá nhanh khiến những kẻ gần đó cũng chưa kịp ngăn cản.

Máu văng tung tóe khắp sàn. Ký Lam nhìn sang, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Gan ngươi cũng lớn thật đấy!"

Nàng ta c.h.é.m một chưởng về phía Sở Lạc, thấy vậy, nàng liền kéo A Liên bên cạnh lùi về một chỗ trống.

“Gì… gì vậy vậy tri kỷ? Xảy ra chuyện gì rồi?” Giọng A Liên thấp thoáng vang lên từ phía sau.

“Đừng mở mắt.” Sở Lạc cũng hạ giọng đáp lại.

Lúc này nàng cũng rất muốn biết đó là vật gì từ Quỷ Cảnh, khiến bọn chúng có thể ngang nhiên hành động mà chẳng sợ hải yêu phát hiện, nhưng để an toàn, nàng không dám mở mắt.

Chợt cảm nhận được một luồng đao khí từ sau lưng ập tới, nghĩ tới việc A Liên vẫn đang phía sau, nàng không thể né tránh, đành phải tế ra Huyết Y lấy được từ tay Hoa Ngọc Đường để chắn đỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.