Lại ăn mấy miếng, Lạc Lang nói: "Tôi có quen người bạn là chuyên gia
mắt bên Mỹ, có cần giới thiệu cho mọi người làm quen không?" Giọng
nói của anh ta chân thành tha thiết mà bình thản, Giản Dao ngẩng đầu
nhìn Bạc Cận Ngôn, An Nham cúi đầu nhai cơm.Bạc Cận Ngôn đáp:
"Không cần. Tôi đã thử bác sĩ tốt nhất Mỹ rồi, vô ích. Cám ơn."
Lạc Lang im lặng, trong lòng Giản Dao cũng chua xót. Bỗng nhiên tay ở
dưới bàn được Bạc Cận Ngôn nắm lấy rất chặt. Giản Dao hơi giật mình,
ngón tay cái khẽ sờ mu bàn tay anh một chút, sau đó tay anh mới buông
ra.Nhưng Lạc Lang lại nói tiếp: "Cận Ngôn, Giản Dao, tôi có yêu cầu
hơi quá đáng." Anh ta cười nói: "Chờ đứa bé đầu tiên của hai người sinh
ra, tôi có thể làm cha nuôi của nó không?"Anh ta nhìn bọn họ, đôi mắt
hết sức chân thành chờ đợi.Giản Dao hơi sửng sốt, cô quả thực không
đoán trước được điều này, quay đầu nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. An
Nham nghe vậy cũng giật mình ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm
Bạc Cận Ngôn.Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, đáp: "Xin lỗi, chỉ sợ tôi
không thể nhận tình nghĩa của anh được. Bởi vì con của chúng tôi chỉ có
thể có một cha nuôi thôi."
Trong chớp mắt khóe miệng An Nham cong lên.Sau đó chợt nghe thấy
Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: "Là Phó Tử Ngộ."
Sau khi anh nói xong câu đó, mọi người đều im lặng.Lúc này Phương
Thanh đi vào, đối với tình hình nghiêm trọng trước mắt, anh ta không
muốn để cho mọi người biết sự khó xử của mình, thực ra anh ta cũng hơi
không yên lòng, thuận miệng hỏi: "Đang nói chuyện gì thế?"Giản Dao
cười nói: "Đang nói về chuyện đứa bé trong tương lai."
Lúc này Lạc Lang cũng cười, hỏi: "Vậy hai người tính khi nào sinh
con?" Coi như lời yêu cầu được làm cha nuôi chưa hề có.Giản Dao im
lặng.Bạc Cận Ngôn vô cùng chắc chắn đáp: "Sang năm." Giản Dao liếc
anh.Bởi vì động tác ngồi xuống hơi vội vàng, Phương Thanh không nghĩ
tới lại làm cho ba lô rơi xuống, một tập tài liệu bên trong rơi ra. Anh ta
lập tức xoay người nhặt, Lạc Lang ở bên cạnh cũng nhanh tay nhanh
chân.Lạc Lang nhìn tài liệu trong tay, mỉm cười: "Lệnh truy nã? Tên tội
phạm bị truy nã này có liên quan đến vụ án sát thủ hồ điệp à?"Phương
Thanh lập tức lấy lại tài liệu trong tay Lạc Lang, nói: "Lão Lạc, anh
đừng hỏi chuyện này."
Lạc Lang không có vấn đề gì cười: "Tôi thuận miệng hỏi thôi."
Mọi người tiếp tục ăn cơm, nhưng bởi vì trong lòng chứa đựng tâm sự,
cho nên không khí luôn im lặng. Sau khi ăn xong, Lạc Lang không đợi
mọi người kịp có phản ứng đã đi thanh toán, sau đó đi ra xe. Trước khi
lên xe, anh ta cười nói với bọn họ: "Bảo trọng, khi điều tra vụ án chú ý
an toàn. Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh!"
Mọi người đứng ở ven đường, vẫy tay chào tạm biệt anh ta. Giản Dao
luôn nhìn anh ta, nhưng anh ta không nhìn lại, vào xe, lập tức quay đầu
rời đi.Nơi ăn cơm cách cục không xa, hai người Phương Thanh và An
Nham thức thời đi trước, chỉ để lại Giản Dao và Bạc Cận Ngôn tay trong
tay đi sau.Ánh trăng đã xuất hiện, bóng cây khẽ lay động, con đường
thẳng tắp trước mặt."Anh thấy Lạc Lang thế nào?" Giản Dao hỏi.Bạc
Cận Ngôn đáp: "Nội liễm, nhạy cảm, ưu thương, kiên trì."
Trong lòng Giản Dao chấn động, còn vẻ mặt anh rất bình tĩnh."Anh
không thích anh ta." Anh nói thêm một câu, "Trên người anh ta có sự u
ám nào đó."
Giản Dao im lặng một lát, đáp: "Chúng ta điều tra một chút về Lạc Lang
đi."
Nhưng toàn bộ kế hoạch của tổ chuyên án cũng không vì chút chuyện
nhỏ này mà dừng lại.Ngày hôm sau.Mục tiêu của Bạc Cận Ngôn đã xác
định.Đó là tên tội phạm bắt đầu truy nã từ đầu năm nay. Hắn tên Thường
Bảo Thạch, trong giang hồ tự xưng là "Thường Nhị", xuất thân từ quân
nhân xuất ngũ, còn là bộ đội đặc chủng, giết người phóng hỏa, cướp bóc
cưỡng hiếp, không từ bất cứ việc xấu nào. Đầu năm nay đồng bọn của
hắn bị cảnh sát quăng một mẻ tóm gọn, chỉ còn mình hắn bỏ trốn, nhưng
hắn rất giảo hoạt lại gan lớn, chạy thoát mấy tháng rồi còn chưa bị bắt
lại. Hiện tại nghe nói hắn chạy trốn tới khu vực biên giới Hồ Nam.Bạc
Cận Ngôn nói: "Tội phạm do sát thủ hồ điệp lựa chọn gần đây quá ảm
đạm thất sắc so với Thường Bảo Thạch. Hắn nhất định sẽ chọn Thường
Bảo Thạch, việc này liên quan đến sự kiêu ngạo của một sát thủ liên
hoàn."
Những người khác: "..." Chỉ có Giản Dao nghiêm túc gật đầu: "Có
lý."Sát thủ liên hoàn ác độc sụt giá, tới miệng vợ chồng nhà này nghe
thật sống động. Còn có "ảm đạm thất sắc", "sự kiêu ngạo của sát thủ liên
hoàn"...Bạc Cận Ngôn lại nhìn về phía Phương Thanh: "Tiếp theo là
phần của anh. Lần theo dấu vết của nghi phạm là chuyện cảnh sát các
anh am hiểu nhất."
Phương Thanh không hề chớp mắt, đáp: "Được!"
Hồ Nam núi nhiều, phong cảnh đẹp đẽ.
Tuy có phong cảnh đứng đầu cả nước, cũng là nơi giải trí cập nhật xu
hướng nhất trong nước, nhưng ngoài những thành phố lớn, thì những
thành phố nhỏ khác phát triển chục năm như một, trì trệ, tầm thường.
Con người Hồ Nam cũng vậy, giữa sự thuần phác mang theo chút khôn
khéo, trong khôn khéo lại có chút mù mờ, nhưng trong máu của người
Hồ Nam tựa như vẫn kế thừa sự dũng mãnh không an phận.
Bởi vậy mảnh đất Hồ Nam này sản sinh ra rất nhiều tướng quân, cũng là
nơi có những sát thủ liên hoàn, tội phạm điên rồ nhất Trung Quốc, ví dụ
như quân đoàn Trương Quân, lúc này không tiện nhắc tới.Phương Thanh
đến Hồ Năm năm ngày trước.Bộ công an vốn đã thiết lập nhóm truy đuổi
tội phạm, không ngừng truy lùng tung tích của Thường Bảo Thạch, hơn
nữa tăng thêm cảnh lực cho tổ chuyên án.
Mấy trăm binh lực bao vậy kín kẽ vùng núi phía nam nơi Thường Bảo
Thạch ẩn náu.
Tới đêm ngày thứ năm, Phương Thanh gọi điện thoại cho nhóm Bạc Cận
Ngôn: "Cá sắp sa lưới, mọi người có thể đến rồi." Đây là một ngôi làng
yên tĩnh, chỉ có hơn hai mươi hộ gia đình, nằm trong thung lũng giữa
núi.
cách thành phố rất xa, nhà cửa hoang vắng điêu tàn.Là một ngày nắng
ráo, trời xanh không một gợn mây, chỉ có mặt trời treo trên đỉnh đầu,
nhưng mùa thu trong núi không quá nóng, lại khá mát mẻ yên
tĩnh.Phương Thanh và các cảnh sát khác bao vây một đường, ba người
Giản Dao, Bạc Cận Ngôn, An Nham đi theo nhóm binh lực tới hỗ trợ
đến sau.
An Nham luôn mở bản đồ máy tính, nhìn chăm chú địa hình xung quanh,
sự biến đổi của thời tiết, giao thông liên lạc, còn Giản Dao ở bên cạnh
Bạc Cận Ngôn không rời nửa bước.Nhìn từ xa trong thôn dường như
không có động tĩnh gì, thỉnh thoảng có người dân trong thôn đi qua,
nhưng lập tức sẽ có một bàn tay vươn ra kéo đến chỗ bí mật.
Nếu nhìn kĩ bạn sẽ thấy cách hàng rào nhiều căn nhà đều có cảnh sát dán
sát vào tường.
Mục tiêu của bọn họ là căn nhà nhỏ màu xám ở chỗ xa nhất.Đám Giản
Dao đứng bên ngoài chờ đợi.Đột nhiên nhóm cảnh sát di chuyển.
Một đám mặc thường phục lại giống như săn báo, đánh úp từ phía sau
ngôi nhà."Hắn đã sớm chạy từ mặt sau rồi." Có người hét chói tai.Nhóm
cảnh sát nhanh chóng vây kín.Phía sau ngôi nhà chính là rứng cây, sau
rừng chính là núi.
Thường Bảo Thạch chọn địa hình mình quen thuộc nhất, bỏ chạy vào
trong núi.
Tốc độ cực nhanh, phản ứng linh hoạt, có lẽ vào khoảnh khắc nhóm cảnh
sát vào làng, hắn đã phát hiện nên bỏ trốn."Đuổi theo!" Bạc Cận Ngôn
nói.
Đoàn người nhanh chóng chạy đi.Núi này không dễ đi, địa hình gập
ghềnh, cũng không có đường.
Bạc Cận Ngôn chống gậy không nhìn thấy gì, tuy anh người cao chân
dài, trước nay chưa từng sợ hãi, song đây là lần đầu Giản Dao và anh bị
bỏ lại ở phía sau.
Ngay cả An Nham cũng không khống chế được sự kích động, chạy lên
phía trước.Giản Dao không để ý, Bạc Cận Ngôn cũng vậy, chỉ tiếp tục
đuổi theo tiếng người.Thường Bảo Thạch chạy tới một đoạn sườn dốc,
quay đầu căng thẳng nhìn, tạm thời chưa ai đuổi theo kịp.
Hắn dựa vào vách đá, thở hổn hển.
Thoạt nhìn hắn khoảng bốn mươi, thân hình cao lớn cường tráng, mặc bộ
quần áo của nông dân địa phương, ống quần xắn lên, chân đầy bùn, thoạt
nhìn thực sự không khác gì với những người nông dân khác.
Trên đầu hắn còn đội mũ rơm, vành mũ kéo thấp, không thấy rõ mặt.Hắn
nghỉ ngơi một lát, mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân đuổi theo, rùng
mình, xoay người muốn tiếp tục chạy trốn, đột nhiên mồ hôi lạnh toát ra
toàn thân.Một nòng sùng.Một khẩu súng lục màu đen chìa ra từ vách đá
chĩa thẳng vào trán hắn.