Thường Bảo Thạch nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo."Thường Nhị?"
Người nọ thản nhiên hỏi.Thường Bảo Thạch nhanh chóng liếc người đó,
nắm chặt tay định ra cú đấm, ai ngờ người nọ lại lạnh lùng nói: "Không
được nhúc nhích! Mày cảm thấy nắm đấm của mày hay súng của tao
nhanh hơn?"Thường Bảo Thạch không còn sợ nữa, chỉ cười lạnh không
nói gì, vẫn âm thầm quan sát cơ hội như cũ. Lúc này người nọ lại ngẩng
đầu, dường như cũng đã nhận ra cảnh sát đang tới gần, gã lấy súng ra
hiệu cho Thường Bảo Thạch: "Đi theo tao!" Thường Bảo Thạch lắp bắp
kinh hãi: "Mày không phải cảnh sát sao? Mày là ai?"Lúc này người nọ
mới mỉm cười: "Người cứu mày."
Thường Bảo Thạch lại cẩn thận quan sát người nọ, thấy gã mặc một
chiếc áo phông màu đen, đi giày việt dã, đội mũ lưỡi trai, trên lưng đeo
chiếc ba lô to, nhìn cánh tay và cơ thể cường tráng, tuyệt đối không phải
người bình thường.Thường Bảo Thạch bán tin bán nghi theo sát gã.
Người nọ dường như rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, dùng
súng cưỡng ép Thường Bảo Thạch, lại bắt hắn di chuyển nhanh
chóng.Thường Bảo Thạch: "Aiz, đi như vậy sẽ gặp cảnh sát đấy."
"Không đâu." Gã đáp, "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất,
chúng ta vượt qua đường nhỏ sẽ thoát khỏi vòng vây."
Thường Bảo Thạch không nói nữa, nhưng hắn vẫn quan sát nhất cử nhất
động của người nọ, song hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi
vì súng của người nọ luôn chĩa lên đầu hắn.Bóng cây lay động, ánh mặt
trời trốn sau tầng mây. Trong rừng cây u ám ẩm ướt, hai người không
ngừng trèo lên nằm rạp xuống, không ngừng cách cảnh sát càng ngày
càng xa, hơn nữa lại có thôn xóm ở dưới chân núi cách đó không
xa.Bỗng nhiên khi nhảy xuống một vách núi, Thường Bảo Thạch lảo
đào, chân dẫm vào bụi gai, hắn rên lên, ngã xuống, nhất thời không thể
đứng dậy.Người nọ nhảy xuống, đứng ở phía sau hắn, giọng nói lạnh
lùng: "Đứng lên!"
Thường Bảo Thạch đau đớn cáu gắt: "Mợ nó, lão tử đã chạy năm ngày
rồi! Không ăn không uống, chân còn bị kẹp, người anh em, kéo tôi một
phen đê!"
Người nọ hơi do dự, lại lạnh lùng quan sát vẻ mặt của Thường Bảo
Thạch, cuối cùng vẫn bỏ súng xuống, vươn tay kéo hắn. Thường Bảo
Thạch giữ chặt tay gã, lại càu nhau hai tiếng, cuối cùng rút chân ra khỏi
bụi gai đầy máu tươi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tay cầm
súng chĩa thẳng vào ngực người nọ, Thường Bảo Thạch vốn mang vẻ
mặt tàn nhẫn hoàn toàn biến đổi. Vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng lại
nghiêm nghị, quát to: "Không được cử động! Tôi là cảnh sát!"
Không được cử động, tôi là cảnh sát.Có lẽ đây là câu nói đáng sợ nhất
với tất cả tội phạm trên đời này. Sắc mặt người nọ chỉ ngơ ngác một lúc,
sau đó chậm rãi mỉm cười.Vẻ mặt "Thường Bảo Thạch" lạnh hơn, quát:
"Không được cười!"
Người nọ đột nhiên giơ súng lên."Thường Bảo Thạch" không dám tin gã
lại chống cự trực diện, trong lòng ớn lạnh. Súng của cảnh sát đã để trước
ngực gã, bóp cò súng là toi. Gã còn đang giơ tay mới có thể bóp cò.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đúng là phải dựa vào tốc độ và
phản ứng của ai nhanh hơn."Đoàng!"
"Đoàng!"
Trong gang tấc, hai tiếng súng cùng vang lên, có một người ngã
xuống.Gã nói: "Mày không nhanh bằng tao."
Trong nháy mắt tiếng súng vang khắp rừng cây, Giản Dao nhận ra tiếng
súng cách vị trí của cô rất gần, nhưng không phải ở phương hướng đội
của Phương Thanh đang truy lùng. Cô lập tức ý thức được tình hình đã
thay đổi, cũng vô cùng căng thẳng. Nhóm cảnh sát có tính kí luật, sẽ
không tùy tiện nổ súng. Trong rừng cây này cũng không có Thường Bảo
Thạch nào hết, sáng sớm này hắn đã bị nhóm cảnh sát bí mật bắt rồi,
thay thế vào đó là một cảnh sát có kinh nghiệm vô cùng phong phú, thân
hình bên ngoài cũng tương tự với Thường Bảo Thạch, tương kế tựu kế,
dụ rắn ra khỏi hang. Bọn họ không xác định được hôm nay sát thủ hồ
điệp có xuất hiện hay không, nhưng từ khi Thường Bảo Thạch chạy trốn,
bọn họ chỉ biết "hắn" đã thực sự đến đây. Hoàn toàn như Bạc Cận Ngôn
dự đoán, hắn không hề sợ hãi tài năng của cảnh sát, hắn thích cảm giác
ngược dòng trong mũi dao. Cho nên người nổ súng có thể là "Thường
Bảo Thạch" hoặc là sát thủ hồ điệp.Nếu bọn họ thực sự ở ngay gần đó,
chờ nhóm Phương Thanh quay lại thì không còn kịp nữa rồi.Theo phản
xạ Giản Dao lấy súng ra, quay đầu liếc Bạc Cận Ngôn. Bạc Cận Ngôn tất
nhiên là cũng rất rõ ràng tình hình hiện tại, lớn tiếng nói: "Đuổi theo, anh
chờ ở chỗ này."
Giản Dao gật đầu một cái, tất cả mọi người tản ra, trong đội họ còn ba
cảnh sát.
Giản Dao ra lệnh cho hai người ở lại chỗ này với Bạc Cận Ngôn, cuối
cùng nắm chặt tay anh, xoay người chạy đến chỗ phát ra tiếng
súng.Xung quanh đột nhiên giống như trở nên yên tĩnh.Bạc Cận Ngôn
không phải là người xúc động mãnh liệt, tuy Giản Dao đuổi theo tội
phạm bỏ trốn, nhưng cô cẩn thận dũng cảm, hơn nữa phía sau có đến
trăm cảnh sát theo sát, anh không quá lo lắng, song truy đuổi sát thủ cực
mạnh, thành bại khó mà đoán được.
Tuy bọn họ có nhiều người, nhưng chỉ cần người nào gây ra sai lầm đều
có thể tạo ra lối thoát cho đối phương, giống như cao thủ so chiêu không
thể xảy ra sai lầm, trong đó còn kèm theo chút may mắn nữa.Cho nên
Bạc Cận Ngôn vô cùng bình tĩnh, anh ngồi xuống một tảng đá dưới tàng
cây, nghỉ ngơi đợi thành quả.
Còn cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh cảnh giác nhìn xung quanh, cậu ta biết
trách nhiệm của mình là bảo vệ an toàn cho giáo sư Bạc.Lúc này mặt trời
đã ngả về tây, trong rừng cũng tối hơn.
Mơ hồ có gió thổi qua, tiếng ồn ào phía xa cũng yên tĩnh lại.
Tất cả cảnh sát cách bọn họ rất xa bao gồm cả Giản Dao.Bạc Cận Ngôn
nghe thấy một tiếng vang nhỏ, sau đó là tiếng đồ nặng nề bên cạnh ngã
xuống đất.Anh ngẩng đầu.Anh không nói gì bởi vì không cần thiết.
Đó là tiếng súng lục được trang bị ống giảm thanh, cậu cảnh sát trẻ tuổi
bên cạnh đã trúng đạn ngã xuống.Trong rừng cây vắng vẻ, gió hiu hiu,
Bạc Cận Ngôn chống gậy, ngồi yên không nhúc nhích.Người nọ có thể
săn bắt được tội phạm hung tàn nhất, thân thủ ít nhất cũng phải ngang
bằng Phương Thanh, thậm chí còn trên cả Phương Thanh.
Có mười Bạc Cận Ngôn cũng không phải là đối thủ của hắn.Người nọ
đứng trong rừng cây đầy lá cây và bùn đất, nhưng bước đi lại không có
chút tiếng động nào.
Hắn nhảy xuống từ sườn núi, chĩa nòng súng về phía Bạc Cận Ngôn, từ
từ đi đến phía sau anh.Bạc Cận Ngôn vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt bình
tĩnh, như là không biết gì xảy ra xung quanh mình, vẫn ở nguyên tại chỗ
chờ Giản Dao về.Người nọ đứng yên một lát, như đang hạ quyết tâm,
chậm rãi đi về sau rồi vòng đến trước mặt Bạc Cận Ngôn.
Nòng súng im lặng chĩa qua, chỉ một chút là sẽ chạm vào trán Bạc Cận
Ngôn.
Bất cứ ai đối mặt với nòng súng của sát thủ như vậy chỉ sợ đã tè ra
quần.Bạc Cận Ngôn ngồi im, ngón tay thon dài của anh vẫn đặt trên
chiếc gậy, khuôn mặt nghiêng của anh im lặng như bức tượng điêu
khắc.Người nọ lặng lẽ nhắm nòng súng về phía Bạc Cận Ngôn mười
giây, dường như ý thức được anh thực sự là người mù, hoàn toàn không
biết xung quanh xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình đã đi một vòng
bên cạnh sinh tử.
Cuối cùng người nọ thu súng, xoay người ẩn vào rừng cây.Cho đến khi
hắn đi xa, Bạc Cận Ngôn mới ngẩng đầu, nhìn về phía hắn rời đi.
Chiếc kính râm màu đen che kín ánh mắt anh, cũng che hết tất cả ánh
sáng bên ngoài.Người nọ không ngừng chạy, nghe thấy tiếng bước chân
phía sau ngày càng gần, nhưng không hoảng hốt chút nào, thậm chí trên
mặt còn xuất hiện nụ cười.
Gã chạy tới phía sau một vách núi, có rất nhiều cây che, nhìn thấy bóng
dáng mấy cảnh sát, còn có tiếng súng đột nhiên vang lên.
Người nọ đè tay vào ngực phải, cắn chặt răng, lấy dây thừng từ trong ba
lô ra.
Hóa ra người này đã tới bên cạnh vách đá, nhưng lại thả sợi dây thừng
xuống, cho đến khi nó chạm xuống đường quốc lộ.
Động tác của người nọ vô cùng nhanh chóng, nắm chặt dây thừng, tụt
xuống.
Đợi khi nhóm cảnh sát đuổi tới vách đá, chỉ thấy sợi dây thừng trống
trơn, bóng người đã nhanh chóng ẩn vào bụi cỏ ven đường, không còn
thấy tăm tích.Sát thủ hồ điệp thành công vượt qua năm phòng tuyến của
cảnh sát ở trong rừng, làm bảy cảnh sát bị thương, làm trọng thương
cảnh sát đóng vai mồi nhử, nhưng sát thủ hồ điệp cũng bị cảnh sát bắn
trúng, cuối cùng ôm vết thương lao ra khỏi vòng vây.Hành động truy bắt
vòng một thất bại.