—
(Tác giả đặt tên chương này 2 lần.)
—
Ngôn Tiếu: ?
Y không hiểu, người nói lời không hay là Từ Thiên Ky, tại sao hắn ta lại hất tay trút giận với một vị y quan, hơn nữa trên vai lúc này còn đang chảy máu.
Vốn là Lương Tu Viễn nhờ có quan hệ với Thư Trọng Lâm mới trở nên thân cận cùng Kỷ Bá Tể, sao giờ lại dám nói ra lời này với hắn.
Chiến thư còn đang lơ lửng trên không trung, Lương Tu Viễn liền dắt theo Từ Thiên Ky đi ra ngoài mà không quay đầu lại, lúc ra cửa còn tức giận ném mạnh một chén rượu xuống đất, mảnh vỡ bắn tung tóe.
Minh Ý buông tay Kỷ Bá Tể, hướng về phía hắn hành lễ: “Mạo phạm đại nhân, xin thứ lỗi.”
Nói xong nàng lập tức quay đầu trở về bàn của mình, thấy thức ăn đã được bày biện đầy đủ thì bèn gọi Tu Vân cùng ngồi ăn.
Tu Vân nhìn nàng, lại nhìn sắc mặt đột nhiên ảm đạm hẳn của Kỷ Bá Tể, không đành lòng mở miệng: “Kỷ đại nhân có muốn ăn chút gì không?”
Ánh mắt hơi sáng lên, Kỷ Bá Tể bước tới ngồi xuống bàn của họ, cúi đầu lịch sự chào Tu Vân: “Đa tạ, vừa rồi đúng lúc chưa ăn no.”
Thấy Ngôn Tiếu và Thư Trọng Lâm cũng muốn đi tới, lập tức chỉ vào bàn bên cạnh: “Tiểu nhị, dọn lại một bàn cho mấy vị đại nhân này, ghi vào sổ của ta.”
“Vâng!”
Sân khấu được dọn dẹp sạch sẽ, ánh mắt đánh giá Minh Ý xung quanh lại càng ngày càng nhiều. Nàng phớt lờ, cuối cùng cũng ăn được một miếng vịt quay vào miệng.
Ừm, không tệ, chuyến này không uổng phí.
Kỷ Bá Tể không biết làm thế nào để mở lời, chỉ có thể cùng nàng ăn vịt quay. Tu Vân thấy hai người này ăn ngon miệng, vội vàng tăng nhanh tốc độ ăn.
Vì vậy, bàn của họ ăn nhanh hơn cả nhóm Ngôn Tiếu bên cạnh, ba chớp ba nháng, Minh Ý đã lau miệng dắt theo Tú Vân đứng dậy: “Cảm ơn đã thiết đãi, cáo từ.”
Kỷ Bá Tể ngồi trên ghế, cứng ngắc đáp một tiếng “Ừm”.
Ngôn Tiếu vội vàng kéo tay hắn, giọng thấp thỏm: “Chẳng phải ngươi muốn đưa người ta về sao? Nói gì đi chứ.”
Vạt váy màu xanh biếc đã quét tới ngưỡng cửa, Kỷ Bá Tể thở dài: “Cũng không biết sao, đối với những cô nương khác ta có trăm ngàn cách dỗ ngọt, nhưng đối với nàng, ta lại cảm thấy nói những lời đó cực kì vô nghĩa, thà không nói còn hơn.”
“Nàng ấy không muốn về với ta, ta nói gì nàng ấy cũng không nghe. Cũng được, dù sao chỉ là một cô nương thôi, ta cũng không phải không có nàng ấy thì sống không nổi.”
Thu hồi ánh mắt, hắn đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, ta đến Nguyên Sĩ Viện một chuyến.”
Ngoài Minh Ý, hắn còn có rất nhiều chuyện khác cần làm, không có nhiều thời gian để dây dưa với nàng. Nàng không về thì thôi, vừa hay hắn cũng bận rộn rồi.
Nguyên Sĩ Viện đã bắt đầu chuẩn bị cho Đại hội Lục Thành năm sau, năm nay thực lực của thành Mộ Tinh không tệ, ít nhất nhìn vào hiện tại thì có thể bảo đảm cầm ba hạng đầu trong vài trận thi đấu, chỉ là vì sự sa sút trong suốt bảy năm qua, nên không bồi dưỡng được chú khí sư tài giỏi nào, trong trận thi đấu ở Thần Khí Đường, e rằng một trận cũng không thể giành được.
Vì vậy, hắn phải tìm lại lợi thế đã mất ở những nơi khác.
—
Tần Thượng Vũ rất nhanh phát hiện ra đồ đệ nhà mình gần đây không được bình thường.
Mặc dù là tu luyện chăm chỉ hơn, có Thiên Địa Tinh Thạch nên cũng tiến bộ nhanh hơn, nhưng tinh thần lại rất uể oải.
Cũng không phải lúc nào cũng cau mày, hắn cười rộ lên phong hoa tuyệt đại, cũng khiến một đám cô nương Hoa Phượng Vĩ trong Nguyên Sĩ Viện mặt đỏ tai hồng. Lên lớp xuống lớp đều sẽ ôn tồn chào hỏi, thậm chí thỉnh thoảng còn tốt bụng chỉ điểm một hai điều cho La Kiêu Dương, nhưng ánh nắng rực rỡ ngoài kia cũng chỉ chiếu được đến trên người hắn, không chiếu nổi vào đáy mắt.
Tần Thượng Vũ gọi hắn đến, ân cần hỏi: “Có phải có chuyện gì buồn phiền không?”
Kỷ Bá Tể đáp: “Thành Mộ Tinh vẫn còn là hạ tam thành, đây chính là chuyện buồn phiền của đồ nhi.”
Nói cũng đúng, là hạ tam thành nên cho dù Đại Tư bị sứ giả thành khác xúc phạm cũng không thể đòi lại công đạo gì, nhiều nhất chỉ là cống nạp ít đi hai món bảo khí. Kỷ phủ bị phóng hoả, Đơn Nhĩ thành Triều Dương chỉ đến bồi thường lễ vật, nói là do sơ ý.
Sơ ý kiểu gì mà đốt cả nhà của người ta, Đại Tư tức giận nhưng chỉ có thể đuổi gã về thành Triều Dương trước, chỉ giữ lại Xà Thiên Lân tiếp tục kiểm kê cống phẩm.
Dù vậy thì từ trên xuống dưới thành Mộ Tinh vẫn cảm thấy tức muốn chết, họ muốn trở nên mạnh mẽ, trở thành thượng tam thành, nhưng thiếu chú khí sư lại là một vấn đề nan giải.
Đại hội Lục Thành không chỉ so năng lực cá nhân, còn so cả phối hợp đồng đội, nếu không thì thành Triều Dương khi mất đi Minh Hiến tuyệt đối không thể lấy được hạng hai. Nhưng đây lại là một vấn đề đối với thành Mộ Tinh – ngoại trừ Kỷ Bá Tể, các phương diện khác của họ thực sự rất tệ.
Nhưng, Tần Thượng Vũ vẫn cảm thấy nghi ngờ: “Chỉ vì những phiền muộn này? Không còn gì khác nữa ư? Ta nghe nói ngươi cùng Kim Thoa Đấu Giả trong phủ…”
“Đồ nhi đã bẩm cùng Đại Tư, trả tự do cho nàng.”
“À…” Tần Thượng Vũ thức thời không hỏi thêm, chỉ vỗ vai hắn: “Tu luyện cho tốt, ngươi có thể đạt đến mức nào, thành Mộ Tinh có thể đi đến vị trí đó đó.”
“Vâng.”
Hai người cùng đi về phía sân đấu, vừa đi được nửa đường thì gặp một người vội vã chạy đến bẩm báo: “Bẩm Tần sư trưởng, bên ngoài có người tự xưng là chú khí sư, muốn vào Nguyên Sĩ Viện!”
Tần Thượng Vũ giật mình, lập tức khoát tay: “Dẫn đường!”
Hiện tại họ chỉ thiếu một chú khí sư, chẳng lẽ ông trời đang giúp đỡ thành Mộ Tinh, thành Mộ Tinh của họ năm sau nhất định sẽ đoạt được hạng nhất?!
Kỷ Bá Tể cũng tò mò đi theo.
Hai người đi rất nhanh, vừa bước ra khỏi cổng chính Nguyên Sĩ Viện, liền nhìn thấy một công tử nhà giàu ăn mặc lòe loẹt đứng bên ngoài, tay cầm một thứ gì đó không rõ ràng.
“Làm phiền đến Tần sư trưởng, thật là vinh dự.” Mặc dù nói vậy, nhưng thái độ của gã này lại không hề khiêm tốn, hất cao cằm nói: “Tại hạ Tôn Liêu, đích tử của Tôn gia ở phía Nam thành, có một món thần khí mới làm xong, muốn mang đến cho mọi người xem thử.”
Nói rồi, gã ta khẽ xoay cổ tay, thứ đồ vật kia liền bung ra, một màu trắng tinh, hình dạng giống như ô giấy, nhưng phần khung ô lại rỗng ruột, bên trong chứa ám khí, chỉ cần một chút nguyên lực thấp nhất cũng có thể gây ra sát thương ngang với đấu sĩ thượng đẳng.
“Nó gọi là Kim Ngã Lai Thời, bên trong chứa mười loại ám khí, có năm cách sử dụng, không kể đến sư trưởng ngài, cho dù chỉ là một kẻ phế vật trên đường chỉ biết chút ít nguyên lực, cầm nó cũng có thể thoát khỏi tay Kỷ Bá Tể.” Tôn Liêu ung dung khoe khoang, hài lòng nhìn ánh mắt của mọi người từ kinh ngạc chuyển sang kính nể.
“Đây là do ngươi đúc?” Kỷ Bá Tể hỏi.
Tôn Liêu hơi bực mình: “Không ta thì ai?”
“Ngươi sao có thể nói chuyện với Kỷ đại nhân như vậy?” Có người bên cạnh trách móc gã ta.
Gã ta lại không hề để tâm: “Kỷ đại nhân tuy lợi hại, nhưng ta là một trong số ít chú khí sư hiếm hoi ở thành Mộ Tinh này. Bỏ qua Kỷ đại nhân, có thể sẽ tìm được đấu giả có nguyên lực thâm hậu thứ hai, nhưng bỏ qua ta, thành Mộ Tinh sẽ phải từ bỏ cuộc thi ở Thần Khí Đường thêm vài năm nữa.”
Thứ này quả thực là báu vật, chỉ tiếc người này nhìn ngứa mắt quá.
Kỷ Bá Tể không nói gì nữa, nhưng Tần Thượng Vũ lại sáng mắt, vội vàng nghênh đón người ta vào cửa: “Ngươi còn biết đúc những thứ gì khác nữa không?”
“Dễ nói thôi, chỉ cần cho ta một bộ áo Thiên Thanh Yên Vũ, ta có thể đúc cho mỗi đấu giả trong Nguyên Sĩ Viện một món thần khí chuyên thuộc¹.”
¹Món thần khí thuộc về riêng một người nào đó.
Tần Thượng Vũ vô cùng kích động: “Ngươi trước tiên hãy đúc cho Phàn Diệu một cái, chỉ cần phù hợp, ta sẽ lập tức thu nạp ngươi vào Nguyên Sĩ Viện.”
Tôn Liêu hừ một tiếng, hất hàm lên nói: “Chờ đấy, ta về sẽ rèn ngay, hai ngày sau sẽ mang đến.”
“Trong Nguyên Sĩ Viện có nguyên liệu và đài đúc sẵn có.” Kỷ Bá Tể nhàn nhạt nói, “Đúc ở đây rất thuận tiện.”
“Ngươi biết cái gì!” Tôn Liêu tức giận nói, “Mỗi chú khí sư đều có nơi yêu thích của riêng mình, ta thích đài đúc của ta.”