Nhập Thanh Vân

Chương 102: Mạo danh người khác




“Người trẻ tuổi, đừng nóng nảy như vậy.” Tần Thượng Vũ vỗ về, kéo Kỷ Bá Tể sang một bên: “Chú khí sư đa số tính tình đều có chút kỳ quặc, ngươi bớt nói một câu đi.”

“Nhưng gã ta không giống chú khí sư.” Kỷ Bá Tể nói: “Cái gọi là Kim Ngã Lai Thời kia, ít nhất phải là đấu giả có nguyên lực màu tím mới có thể làm được, kinh mạch của gã ta bình thường, đừng nói màu tím, ngay cả màu xanh cũng không thể chạm tới.”

Tần Thượng Vũ suy nghĩ một chút, cười khổ: “Nhưng ít nhất tên đó cũng lấy ra được một thanh thần khí thượng đẳng, chúng ta chỉ có thể thử một lần xem sao.”

Lỡ gặp phải một thiên tài thì họ không cần lo lắng nữa.

Kỷ Bá Tể cúi mắt, ừ một tiếng rồi nói: “Ta đi sa trường huấn luyện.”

“Đi đi.” Tần Thượng Vũ tiễn hắn đi rồi vội vàng quay lại bên cạnh Tôn Liêu, cười hỏi gã ta vài câu về việc rèn đúc.

Nhưng Tôn Liêu lại tỏ ra rất không kiên nhẫn, hỏi gì cũng không trả lời, chỉ nhìn quanh Nguyên Sĩ Viện một lượt rồi phất tay áo bỏ đi: “Cứ chờ ta đi.”

Tần Thượng Vũ gật đầu tiễn gã ra cửa, nhưng sau khi gã đi xa, ông lại vẫy tay ra hiệu cho hai người đi theo.

Tôn Liêu ung dung rời khỏi Nguyên Sĩ Viện, gã cảm thấy mình thật oai phong, liếc nhìn hai bóng người phía sau, gã ta cười khẩy giả vờ về Tôn phủ, còn dặn dò người đi mua thêm sắt mềm.

Nàng đang dạy Tu Vân cách làm khuôn mẫu cho các bộ phận của thần khí đơn giản nhất, bỗng nghe thấy tiếng nịnh hót từ bên ngoài: “Minh sư phụ có ở đây không?”

Hai người kia ngồi xổm xuống bên ngoài Tôn phủ, Tôn Liêu cũng không hoảng hốt, thông qua cửa sau đi ra ngoài chạy đến chỗ Minh Ý.

Nghe ra là Tôn Liêu, Minh Ý sáng mắt lên: “Kẻ đưa tiền đến rồi.”

Tu Vân cũng rất vui, gã Tôn công tử này tuy ngốc nghếch lại được cái nhiều tiền. Lần trước rèn cho gã ta một thanh Kim Ngã Lai Thời, nguyên liệu chỉ tốn ba vạn bối tệ nhưng báo giá hai mươi lăm vạn, vốn định thêm một chút để mặc cả, nào ngờ người này trực tiếp thanh toán, còn liên tục cảm ơn nói lần sau sẽ quay lại.

Khó kiếm được khách hàng chịu chi như vậy, hai người vội vàng búi tóc gọn gàng, ra mở cửa đón gã ta.

Tôn Liêu cúi người, hiếm hoi khi tỏ ra khiêm tốn: “Thần khí mà Minh sư phụ đúc thật quá tốt, ta muốn đặt thêm vài cái nữa.”

Minh Ý nhướn mày: “Cái kia công thủ đều được, hẳn là đã đủ cho công tử dùng.”

Cho dù làm một cái tốt hơn nữa thì với nguyên lực của mình, gã ta cũng không dùng được.

“Nhiều hơn thì càng tốt, ta không thiếu tiền.” Tôn Liêu lấy ra một xấp ngân phiếu bối tệ dày cộm.

Ai mà không thích khách hàng như vậy chứ? Minh Ý cố gắng không để lộ vẻ vui mừng quá rõ ràng, giả vờ trầm ngâm “ừ” một tiếng, sau đó miễn cưỡng hỏi: “Yêu cầu lần này là gì?”

“Làm một thanh thần khí phù hợp với người có nguyên lực cương mãnh, cũng cần công thủ toàn diện, chế tác tinh xảo, tốt nhất là đấu giả có nguyên lực màu tím mới có thể sử dụng.”

Nghe có vẻ như là muốn tặng cho người khác, Minh Ý cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thần khí màu tím là loại thượng phẩm cao cấp, giá cả chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với Kim Ngã Lai Thời.”

“Ta biết, ta biết.” Tôn Liêu gật đầu lia lịa: “Đợi làm xong cái này, ta trả cho ngươi một trăm vạn.”

Cổ họng của Tu Vân khẽ phát ra một tiếng “ực” rõ ràng.

“Nhưng ta có một yêu cầu.” Tôn Liêu liếc nhìn những thần khí bình thường khác đang được chế tạo trong sân của họ: “Hai người đừng rao bán trên phố nữa, chỉ làm việc cho một mình ta.”

“Việc này không ổn lắm.” Minh Ý nghiêm mặt nói: “Mọi người đều có quyền sở hữu thần khí.”

“Ta trả giá gấp đôi so với bên ngoài.”

“Thành giao.”

Minh Ý nhận lấy ngân phiếu bối tệ từ tay gã ta, bình tĩnh tiễn người ra cửa: “Thần khí mới đặt sẽ có thể lấy vào sáng ngày mốt.”

“Cảm phiền cảm phiền.” Tôn Liêu hài lòng bước ra ngoài, đứng bên ngoài quay đầu nhìn lại sân nhỏ này, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Cửa vừa đóng lại, Minh Ý và Tu Vân đồng thời nhảy dựng lên, vui mừng xoay hai vòng: “Kiếm tiền dễ như vậy, chúng ta sắp mua được xe thú rồi!”

“Sao Tôn gia lại giàu có đến vậy, trước đây ta đã đánh giá thấp họ rồi.” Tu Vân đếm tiền, mắt sáng lấp lánh.

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Minh Ý nhướn mày: “Trước đây Tôn gia keo kiệt lắm sao?”

“Cũng không phải là keo kiệt, nhưng chắc chắn không có khí phách chi ra một trăm vạn nhanh như vậy. Tôn gia tuy cũng kinh doanh, nhưng trong nhà có vài đứa ăn bám không ra gì, cuộc sống không được sung túc như vậy.”

Vậy tại sao lại bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua thần khí? Minh Ý không hiểu.

Thường thì thần khí được sử dụng để phòng thân, nhưng cao cấp hơn một chút chắc chắn là để chiến đấu, nhưng gã ta lại không thể vào Nguyên Sĩ Viện, có thể đi đâu để chiến đấu chứ?

Chỉ suy nghĩ một lát rồi nhìn thấy Tu Vân đang đếm tiền giấy sột soạt, Minh Ý lắc đầu. Người đưa tiền là ông chủ, ai thèm quan tâm bọn họ muốn làm gì.

Loại thần khí mà Tôn Liêu yêu cầu là loại trước đây Xà Thiên Lân thường làm, bởi vì ở thành Triều Dương có rất nhiều đấu sĩ nguyên lực màu tím nên làm việc đó cũng rất quen thuộc, chỉ có điều nguyên liệu sẽ đắt hơn và tiêu hao nguyên lực của nàng nhiều hơn một chút.

Về tiền, bọn họ có tiền nên không sợ, về lực, bọn họ lại có Minh Ý luôn tập trung tu luyện.

Mặc dù có làm thế nào đi nữa nàng cũng không thể có lại được năng lực như trước, nhưng việc từ từ chữa lành kinh mạch, không chỉ giúp nàng tăng cường nguyên lực mà còn giảm bớt đau đớn, vậy tại sao không làm.

Hai ngày sau, Tôn Liêu hếch mũi hống hách được mời vào Nguyên Sĩ Viện.

Bộ áo Thiên Thanh Yên Vũ gã ta mơ ước bấy lâu nay đang được đặt trước mặt, gã ngẩn người một lúc rồi kích động đưa tay ra sờ.

Chất lượng thượng hạng tượng trưng cho vinh quang tuyệt đối, cuối cùng gã ta cũng có thể mặc được nó.

Bên kia, Tần Thượng Vũ cũng rất phấn khích, thanh Lôi Đình Vạn Quân mới đúc này vốn chỉ có thể nhìn thấy ở thành Triều Dương, nhưng người này đã cải tiến nó, cả về cách sử dụng và uy lực đều tốt hơn so với những gì ông từng thấy ở thành Triều Dương trước đây.

Có nhân tài như vậy, sao có thể lo không chiến thắng được những chú khí sư của thành Triều Dương?

Phàn Diệu cầm thần khí lên thử một lần, nguyên lực màu tím truyền vào thân kiếm, chỉ một tia nguyên lực thôi thì đầu bên kia đã lập tức bắn ra lưỡi kiếm nguyên lực mạnh gấp ba lần.

“Có thứ này thì Tả Bình còn tính là gì chứ?” Hắn vô cùng phấn khích, quay đầu nhìn Kỷ Bá Tể bên cạnh: “Nếu Kỷ đại nhân có thần khí, vậy chẳng phải là vô địch thiên hạ sao.”

“Ta không cần thần khí, ở Thanh Vân Giới cũng chẳng có mấy người là đối thủ của ta.” Kỷ Bá Tể nhàn nhạt nói.

Lời nói này thật kiêu ngạo nhưng cũng là sự thật, Tần Thượng Vũ nhịn không được ha ha cười lớn, tiếng cười tự tin và ngạo mạn.

Tôn Liêu bên cạnh nghe vậy lại có chút không kiên nhẫn: “Tuổi còn trẻ, khẩu khí không nhỏ.”

Người này dường như có ác cảm kỳ lạ với hắn, Kỷ Bá Tể nhìn gã ta thêm hai lần nhưng không nhớ được đã gặp gã ở đâu, cũng không nghĩ ra được ác cảm này từ đâu mà đến.

Có chú khí sư, việc huấn luyện của họ có thể chính thức bắt đầu, nhưng Tần Thượng Vũ lại nói với Tôn Liêu: “Nhiệm vụ tiếp theo của ngươi là đúc thần khí cho tất cả bọn họ.”

Nụ cười cứng đờ, Tôn Liêu cụp mắt: “Đúc thần khí cũng cần tiêu hao nguyên lực, thường xuyên như vậy không được, đợi ta hồi phục một thời gian.”

Nguyên lực của gã thấp kém, hoàn toàn dựa vào thiên phú để đúc thần khí, Tần Thượng Vũ đương nhiên không tiện ép buộc, chỉ nói: “Ngươi nhanh chóng là được.”

“Biết rồi.” Vẫy tay một cách bực bội, ngón tay suýt đánh vào mũi Tần Thượng Vũ, gã ta cũng không để ý, phất tay áo đi ra khỏi sa trường.

La Kiêu Dương cau mày nhìn bóng lưng của gã ta, lẩm bẩm: “Ta không thích hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.