Nhập Thanh Vân

Chương 106: Ai là chú khí sư?




Giọng nói của Minh Ý bi thương xen lẫn oán trách, phẫn nộ hòa cùng tủi nhục, thân hình mảnh mai chao đảo trong gió, run rẩy, ngay cả tà áo cũng mềm yếu co rúm lại, khiến người ta vô cùng thương cảm.

Dù nàng không phải là người mà mình phong tước, thì Đại Tư cũng cũng nảy sinh lòng thương xót, cau mày nhìn Tôn Liêu: “Giữa thanh thiên bạch nhật, sao ngươi dám?”

“Ta không có!” Tôn Liêu cuống quýt, cũng chẳng màng đến chuyện khác, căm phẫn nói: “Người này đến phủ ta giao hàng, lúc đến vẫn là nam nhi, chỉ chớp mắt đã biến thành con gái, rõ ràng là Kỷ đại nhân cố ý sai nàng ta đến hãm hại ta!”

“Ngươi một mực nói Kỷ đại nhân hãm hại ngươi, nhưng tại sao hắn phải hãm hại ngươi?” Tư Đồ Lĩnh lắc đầu, “Nói chuyện không có bằng chứng, chính là vu khống.”

“Còn cần bằng chứng gì nữa, hắn ta ghen tị với việc ta có thể đúc thần khí, sau này thần khí ắt phải trông cậy vào ta, hắn ta không cam tâm, nên mới muốn sớm diệt trừ ta!” Tôn Liêu vẫn còn uất ức, “Hôm thi tuyển, ta chỉ thiếu một bước nữa là có thể đánh trúng mạng hắn ta, nhưng hắn ta đã cố tình đánh văng ta ra khỏi sân. Hắn ta cũng biết khả năng của ta, sợ ta đắc thế, hừ.”

Kỷ Bá Tể: “…”

Đến giờ hắn vẫn không nhớ nổi tên đầy đủ của người này, càng không nhớ gì về kỳ tuyển chọn nào cả – nơi như kỳ tuyển chọn đó, hắn đều đánh qua loa, chưa từng gặp qua người lợi hại nào, người này đào đây ra cái tự tin này vậy.

Tần Thượng Vũ cũng hơi bực mình: “Bá Tể không phải người như vậy.”

“Hắn ta xông vào phủ ta làm ta bị thương, lại sai người đàn bà của hắn ta đến hãm hại ta, mọi người đều nhìn thấy.” Tôn Liêu khinh khỉnh nói, “Còn gì để nói nữa.”

Minh Ý thanh lịch lau đi những giọt nước mắt ướt trên khóe mắt, ngẩng đầu hỏi gã: “Phủ đại nhân đầy đủ mọi thứ, có thứ gì cần ta đưa đến, ta đi vào mà không ai trong phủ nghi ngờ sao?”

Tôn Liêu khựng lại, vội vàng nhìn đi chỗ khác: “Ai mà biết được, ta bị thương, không dính líu gì đến những chuyện lặt vặt này.”

“Vậy sao ngài biết khi ta đến, ta đang mặc trang phục nam nhân?”

“…”

Nhìn vẻ mặt của hắn, Tư Đồ Lĩnh lạnh lùng nói: “Trước mặt Đại Tư, ngươi dám nói dối sao!”

“Ta…” Tôn Liêu trừng mắt nhìn Minh Ý, muốn uy hiếp nàng không được tiết lộ chuyện thần khí. Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt nàng, gã rùng mình sợ hãi. Đôi mắt ấy sắc bén như lưỡi dao băng giá, khiến da đầu gã tê dại.

Lòng bồn chồn, Tôn Liêu cúi đầu, luống cuống nhìn quanh.

Minh Ý rút “Tinh Hà Lạc Nhật” ra khỏi tay áo, trước sự chứng kiến của mọi người, nhanh chóng tháo rời hàng trăm bộ phận, rồi đặt chúng trước mặt Tôn Liêu.

“Ta sẽ tố cáo ngài với Đại Tư vì tội giả mạo chú khí sư, lừa dối Nguyên Sĩ Viện. Nếu ngài không phục, hãy sửa chữa thần khí này, ta sẽ xin lỗi ngài.”

Tôn Liêu mồ hôi lạnh chảy ròng, giả vờ cầm lấy một vài bộ phận, nhưng mãi không dám động tay sửa chữa.

Khi Minh Ý tháo rời thần khí, ánh mắt Tần Thượng Vũ sáng lên. Nhìn vào khung cảnh hiện tại, Tần Thượng Vũ hít một hơi thật sâu: “Những thần khí trước đây, không phải do Tôn Liêu làm?”

Minh Ý do dự trong chốc lát, cứng nhắc rút ra một xấp ngân phiếu: “Tôn Liêu mua chúng từ chỗ ta. Hôm nay ta đến chỉ để mang thần khí mới rèn cho hắn, ai ngờ hắn lại giam giữ ta trong phủ, không biết ý đồ gì. Thật đáng sợ, huhuhu.”

Số tiền khổng lồ khiến Đại Tư và Tư Đồ Lĩnh đều ngây người.

Tần Thượng Vũ đẩy mọi người ra, không quan tâm đến chuyện khác, chỉ cúi xuống hỏi Minh Ý: “Ngươi biết đúc thần khí?”

Minh Ý cúi đầu: “Từng lén học một ít từ người khác.”

“Chính tay ngươi làm ra ‘Lôi Đình Vạn Quân’ sao?”

“Đúng vậy.”

Tần Thượng Vũ vui mừng trong chốc lát, nhưng lại lo lắng, sợ rằng nàng cũng chỉ là kẻ hợm hĩnh, bèn nói với Đại Tư: “Thần xin đưa nàng về Nguyên Sĩ Viện một chuyến.”

Hiểu ý Tần Thượng Vũ lo cho Đại hội Lục Thành, Đại Tư lập tức gật đầu, sau đó nhìn sang Kỷ Bá Tể, nghiêm nghị nói: “Tên Tôn Liêu này nhân phẩm đê tiện, vu khống đấu giả thượng đẳng, lại còn toan tính bắt cóc Kim Thoa Đấu giả, Tư Đồ đại nhân, theo luật mà xử lý nghiêm minh!”

“Thần tuân mệnh!” Tư Đồ Lĩnh vẫy tay, Phù Việt lập tức tóm lấy Tôn Liêu.

Khi không còn là chú khí sư, gã liền mất đi chỗ dựa, lại bị Đại Tư ra lệnh nghiêm trị, Tôn Liêu rốt cuộc cũng sợ hãi, liên tục kêu la: “Ta có thiên phú, ta biết làm, một con đàn bà như ả ta biết gì, những thứ đó đều do ta làm!”

Tuy nhiên, lần này không ai tin gã nữa, Phù Việt bịt miệng gã lại, ba bảy hai mốt trói lại ném lên xe ngựa. Tư Đồ Lĩnh kiểm tra ngân phiếu bối tệ, phát hiện ra toàn là giả, bèn dẫn người niêm phong phủ đệ này, bắt đầu điều tra những hành vi mờ ám Tôn phủ.

Y bận rộn túi bụi, Kỷ Bá Tể cùng Đại Tư bước ra khỏi Tôn phủ, nhưng thần sắc lại có phần không vui.

“Ái khanh làm sao vậy?” Đại Tư ân cần hỏi hắn, “Còn có điều gì lo lắng nữa không? Nói ra ta sẽ giải quyết.”

“Thần không biết Minh Ý biết đúc thần khí.” Hắn cụp mắt, “Nàng không nói cho thần biết.”

Đại Tư tưởng rằng hắn sợ mình trách móc vì che giấu chuyện này, vội vàng nói: “Minh Ý xuất thân thấp hèn, không biết quý giá của thuật rèn, giấu giếm ngươi cũng là điều dễ hiểu, ta không trách ngươi.”

Kỷ Bá Tể không nói gì, ánh mắt nặng nề nhìn về những đám mây xa xăm.

Cảm giác biết được chuyện của nàng cùng lúc với người khác, thậm chí còn chậm hơn so với một số người thật tệ hại, như thể hắn chỉ là một người ngoài – mặc dù hiện tại cũng chẳng khác gì, nhưng dù sao họ cũng từng là người thân thiết nhất.

Hắn tưởng rằng mình biết rõ mọi thứ về nàng, nắm bắt trong lòng bàn tay, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra, ngay từ đầu nàng đã chỉ dự định nán lại bên cạnh hắn một thời gian ngắn ngủi, giả vờ vờ vịt, chưa bao giờ thổ lộ tâm tình.

Lòng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khó chịu vô cùng, Kỷ Bá Tể cúi đầu cáo từ với Đại Tư, lên xe thú đuổi theo về Nguyên Sĩ Viện.

Bên trong Nguyên Sĩ Viện náo nhiệt ầm ĩ, chỉ vì Minh Ý trước mặt mọi người đã dùng bàn đúc rèn đúc lại “Tinh Hà Lạc Nhật” cho hoàn hảo, lại dùng sắt mềm có sẵn sửa chữa “Lôi Đình Vạn Quân” vừa bị Phàn Diệu làm hỏng.

Động tác thành thạo điêu luyện, kỹ thuật cao siêu, khi lắp đặt một số bộ phận đặc biệt, đầu ngón tay nàng còn lấp lánh ánh sáng nguyên lực.

Tuy không nhìn rõ nguyên lực màu gì, nhưng điều này đủ chứng tỏ Minh Ý là một chú khí sư vô cùng giỏi.

Tần Thượng Vũ vui mừng đến mức không ngậm miệng lại được, vội vàng sai người mang đến một bộ Thiên Thanh Yên Vũ.

Tuy nhiên, Minh Ý lại giơ tay che chắn, cười ngượng ngùng nói: “Thanh Vân Giới không có tiền lệ nữ tử gia nhập Nguyên Sĩ Viện, mong sư trưởng suy nghĩ kỹ.”

Mọi người lúc này mới sực tỉnh.

Một thợ rèn tài giỏi đến thế, vậy mà lại là một nữ nhân?! Sao có thể là nữ nhân được, điều này khiến cho hàng vạn nam nhân ở thành Mộ Tinh biết cất mặt mũi vào đâu?

Họ có thể chấp nhận một nữ Kim Thoa Đấu Giả, vì đối với họ, đó chỉ là một bình hoa di động để tán gẫu mà thôi. Nhưng nếu chú khí sư trẻ tuổi duy nhất cũng là nữ nhân, vậy thì không phải khiến các thành trì khác cười thành Mộ Tinh không có nam nhân hay sao.

Bầu không khí trở nên gượng gạo, La Kiêu Dương bên cạnh lên tiếng: “Nam hay nữ có gì quan trọng, chỉ cần làm ra thần khí tốt là được.”

“Ngươi biết gì.” Sở Hà đập vào đầu hắn một cái, cau mày nói: “Niềm tự hào của mỗi thành trì đều rất quan trọng, không dung thứ cho một chút tì vết nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.