—
Đối với họ, nữ tử cũng chỉ là những vết nhơ. Nếu Minh Ý mặc lên bộ áo Thiên Thanh Yên Vũ, liệu có thể khiến những quý tộc trong thành phố xuống xe bái chào một nữ tử không? Thật quá sức tưởng tượng!
Cả đám đệ tử đều nguôi đi niềm vui sướng khi có chú khí sư, cau mày nhìn Minh Ý, tiếc nuối vì thân phận nữ nhi của nàng, nhưng cũng vô cùng muốn học hỏi kỹ nghệ của nàng.
Tần Thượng Vũ lo lắng nhăn nhó những hoa văn trên áo choàng, mãi cũng không nói gì.
Minh Ý lại tỏ ra thản nhiên, khoát tay nói: “Tuy ta không thể vào Nguyên Sĩ Viện, nhưng ta vẫn có thể đúc thần khí. Bán cho Tôn Liêu cũng là bán, bán cho Nguyên Sĩ Viện cũng là bán, chỉ cần các vị trả được giá, ta có thể đúc bất kỳ loại thần khí nào các vị mong muốn.”
Câu nói này vừa kiêu ngạo vừa phóng khoáng, khiến Tần Thượng Vũ bật cười: “Nếu ta muốn thứ lợi hại hơn cả thần khí của người thừa kế thành Triều Dương, ngươi cũng có thể làm được ư?”
“Có thể, nhưng đắt lắm.” Minh Ý khoanh tay: “Đúc thần khí cần tiêu hao rất nhiều nguyên lực và tinh thần. Ta xin nói giá trước, thần khí bình thường từ một nghìn đến năm nghìn, thần khí tinh xảo hai mươi vạn, cực phẩm thượng hạng một trăm vạn. Còn loại thần khí lợi hại hơn cả thành Triều Dương mà ngài vừa nói đến, giá là năm trăm vạn, không bớt một xu.”
Thần khí đều là vật dụng sẽ hư hỏng, vài năm sau sẽ phải thay mới, mặc dù giá cả cũng được coi là ổn, nhưng nếu tham gia Đại hội Lục Thành theo cách này, chi phí quá lớn.
Tần Thượng Vũ lo lắng: “Ngươi để ta suy nghĩ một chút.”
“Còn có cách thứ hai,” Minh Ý giơ hai ngón tay: “Nếu xe thú của thành Mộ Tinh có thể chở ta và bằng hữu đi đến các thành trì khác bất kỳ lúc nào, ta sẽ chỉ thu một phần năm giá cho tất cả các loại thần khí, và miễn phí sửa chữa.”
Cả đám đệ tử ồ lên, Tần Thượng Vũ mừng rỡ: “Tốt, tốt, quá tuyệt! Trong nội viện thành chính của chúng ta có xe thú bay để tham gia Đại hội Lục Thành, ngươi có thể sử dụng nó.”
Mua một chiếc xe thú riêng quả thực quá đắt đỏ, lại còn dễ dàng bại lộ tung tích, việc chăm sóc cho tòng thú cũng vô cùng rắc rối. Sử dụng xe của họ, không những có thể che giấu tung tích để Đơn Nhĩ không phát hiện ra, mà còn bớt được kha khá phiền toái.
Minh Ý gật đầu tỏ ra rất hài lòng, Tần Thượng Vũ cũng vô cùng ưng ý, vui vẻ giới thiệu cho nàng khu nhà ở bên cạnh: “Ngươi có sở trường này, ở ngoài kia không an toàn, ở đây không ai dám động đến ngươi, muốn làm gì thì cứ làm.”
Kỷ Bá Tể vừa hay đến nơi, nghe vậy liền mím môi, nhìn về phía Minh Ý.
Khi nãy ở Tôn phủ, thái độ của nàng đã có phần mềm mỏng, có ý định theo hắn về phủ, giờ đây bỗng dưng thay đổi, không thể nào…
“Được thôi,” Minh Ý cười đáp: “Ta sẽ đến phủ Tư Đồ đón bằng hữu đến đây ở cùng, nhưng về việc ăn uống…”
“Sẽ giống như những đệ tử khác.” Tần Thượng Vũ phẩy tay ra hiệu.
Kỷ Bá Tể cau mày.
Minh Ý vui vẻ đi về đón người, Tần Thượng Vũ vừa quay người, hớn hở vui mừng, liền nhìn thấy đồ đệ cưng của mình đang đứng âm trầm ở phía sau.
Ông giật mình hoảng hốt, đi lên hạ giọng hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Giữ nàng lại ở Nguyên Sĩ Viện để làm gì?” Giọng hắn trầm thấp: “Chỗ này mùa hè nóng nực, mùa đông lạnh giá, không thể nào thoải mái bằng phủ của ta.”
“Nhưng ở đây an toàn mà?”
“Nàng là nữ nhi, ở đây toàn nam nhân, không tiện.”
“Nhưng ở đây an toàn mà…”
“Nàng hoàn toàn không quen thuộc nơi này.”
“Nhưng ở đây an toàn mà!”
Gân xanh trên trán giật giật, Kỷ Bá Tể bực mình: “Sư phụ, người đổi lý do được không?”
Tần Thượng Vũ vỗ vai hắn: “Mỗi người tham dự Đại hội Lục Thành đều được thành Mộ Tinh bảo vệ đặc biệt. Con có nguyên lực mạnh mẽ không biết sợ là gì, nên vi sư mới cho phép con về phủ ở. Minh Ý là nữ tử, lại không có thân thích ở đây, ở lại Nguyên Sĩ Viện là tốt nhất.”
“Phủ của con tuy tiện nghi, nhưng con sẽ chán và bỏ rơi con bé. Nguyên Sĩ Viện thì không, chỉ cần con bé biết đúc thần khí, Nguyên Sĩ Viện có thể nuôi con bé cả đời.”
Kỷ Bá Tể: “…”
Nói thì cũng đúng, nhưng nghe sao khó chịu thế nhỉ, ai bỏ rơi nàng chứ? Hắn chỉ… nhất thời tức giận.
Nói đến đây, đến giờ hắn vẫn chưa thể giải thích với Minh Ý lý do lúc đó đuổi nàng ra khỏi phủ. Nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng lúc nãy, có lẽ cũng không muốn về với hắn nữa, ở Tôn phủ đại khái chỉ là diễn trò mà thôi.
Vờ thản nhiên nhún vai, Kỷ Bá Tể nói: “Thôi vậy, đệ tử cũng không lo lắng nữa, chỉ là sợ Đại Tư trách tội nên mới quan tâm nàng nhiều thôi.”
Tần Thượng Vũ liếc hắn một cái, trầm ngâm nói: “Cũng tốt, con có trọng trách nặng nề, không nên vướng bận chuyện tình cảm. Vì con thường về phủ ở, Nguyên Sĩ Viện lại có thêm người mới, viện của con không giữ lại nữa, ta sẽ để La Kiêu Dương dọn qua đó.”
Kỷ Bá Tể im lặng đi theo Tần Thượng Vũ, một lúc sau mới mở miệng: “La Kiêu Dương lười biếng, để hắn ở riêng một viện, không ai trông chừng, hắn sẽ lơ là tu luyện, hay là để hắn ở chung với Sở Hà cho tốt.”
La Kiêu Dương ở đằng xa hắt hơi một cái.
Hắn ta hoang mang xoa mũi, nhìn lại phía sau rồi tiếp tục đi theo bên cạnh Minh Ý: “Thần khí của ta phải màu đỏ, mới đẹp.”
Minh Ý bước ra ngoài, dưới sự hộ tống của hắn về phủ Tư Đồ, vừa đi vừa nói: “Màu đỏ là màu thường dùng ở thành Triều Dương, màu xanh lam đậm sẽ phù hợp hơn với thành Mộ Tinh.”
“Còn có điều chú ý này nữa à? Ta không biết.” La Kiêu Dương gãi đầu, lại cười, “Nhưng dù sao cũng đã có chú khí sư, trước kia ông lão họ Ung trong nội viện tuổi đã quá cao, đúc một cái phải chờ cả nửa năm, ta thật sự không thể đợi được.”
Việc đào tạo một chú khí sư cần rất nhiều tiền, thành Mộ Tinh không thể nuôi nổi cũng là điều dễ hiểu.
Hiểu thì hiểu, nhưng nàng chỉ kiếm tiền, cũng không giúp họ đào tạo chú khí sư, dù sao nàng vẫn là người thành Triều Dương. Triều Dương phụ bạc nàng, nhưng nàng cũng không muốn giúp đỡ người khác hủy hoại nó, dù sao đó cũng là thành trì mà nàng một tay gầy dựng.
Cho dù không còn sống được bao lâu, nhận tiền của thành Mộ Tinh rồi giúp họ tiến vào thượng tam thành là được. Sau đó, nàng không thể quản chuyện nhiều như vậy.
Hừm một tiếng, Minh Ý quay về phủ Tư Đồ để đón Tu Vân.
Tư Đồ Lĩnh đã từ Tư Phán Đường trở về, mặt mày hân hoan đón nàng, cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn: “Đa tạ tỷ đã giúp đỡ, kẻ ác có ác báo, chức quan của Tiền đại nhân cũng giữ được.”
Y nói xong liền nhường đường, chỉ vào bàn ăn trong sảnh: “Chuẩn bị cho tỷ một bàn đầy thức ăn, vừa được mang về từ Hoa Biệt Chi.”
Mắt sáng rỡ, Minh Ý vội vàng tiến đến xem, món ăn phong phú, đầy đủ sơn hào hải vị, nhìn vào là biết đã bỏ vốn.
Tu Vân ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Ta đã dọn dẹp hết đồ đạc trong viện, tiểu đại nhân nói bữa này coi như tiễn chúng ta đi.”
“Cảm ơn.”
Tư Đồ Lĩnh ngồi xuống, lắc lư chân, nói: “Nguyên Sĩ Viện tuy là một nơi cực kỳ an toàn, nhưng người trong đó không phải ai cũng dễ chung sống, sau này ta chưa chắc có thể giúp được tỷ, mong tỷ trân trọng bản thân.”
Trước kia ở Nguyên Sĩ Viện thành Triều Dương, nàng là đấu giả hàng đầu, không ai dám đến quấy rầy, cuộc sống đương nhiên diễn ra rất suôn sẻ. Hiện tại nàng không chỉ trở thành chú khí sư mà còn là thân nữ nhi, không thể tránh khỏi bị làm khó dễ.