Nhập Thanh Vân

Chương 109: Hai con đường




Mùa hè rực rỡ, mặt trời chói chang, không khí trong Nguyên Sĩ Viện ở thành Mộ Tinh trở nên náo nhiệt hơn so với thường ngày. Số lượng đệ tử tranh đấu ngày càng đông, mâu thuẫn gia tăng, chỉ cần bước vào sân tập, có thể dễ dàng nhìn thấy những luồng nguyên lực va chạm dữ dội khắp nơi.

Khác với trước đây, giờ đây sức mạnh nguyên lực đã tăng lên gấp nhiều lần, những cơn gió lướt qua cũng đủ sức cuốn bay tà áo của Kỷ Bá Tể.

“Ta thấy Mãn Thuyền Tinh Mộng này dễ sử dụng hơn Lôi Đình Vạn Quân nhiều.”

“Hừ, chỉ tại nguyên lực của ngươi quá yếu, không thể sử dụng tốt Lôi Đình Vạn Quân được thôi. Nhìn ta này!”

Cùng với tiếng quát tháo, một luồng nguyên lực màu tím khổng lồ lao thẳng về phía Kỷ Bá Tể. Kỷ Bá Tể không hề nao núng, chỉ khẽ nghiêng đầu, bức tường đá sau lưng hắn lập tức bị đục một lỗ lớn.

Sở Hà và Phàn Diệu đều giật mình, vội vàng thu tay lại, lúng túng nói: “Hôm nay ngươi đến sớm nhỉ.”

Liếc nhìn một lượt những người trên sân, Kỷ Bá Tể thấy có không ít đệ tử đã sở hữu thần khí thượng đẳng.

Hắn mím môi, lạnh lùng nói: “Đại hội Lục Thành chỉ cho phép sử dụng thần khí trong phần thi ở Thần Khí Đường, đừng quá dựa dẫm vào những thứ này.”

“Biết rồi, biết rồi.” Phàn Diệu ước chừng thần khí trong tay: “Nhưng mà phải công nhận là thứ này dễ sử dụng thật. Không biết Minh Ý lấy đâu ra nhiều ý tưởng hay thế, thần khí do nàng chế tạo vừa nhẹ nhàng, tiện lợi, lại còn tăng cường nguyên lực đáng kể. Một nhân tài như vậy, ở thành Triều Dương cũng có thể nổi tiếng được chứ nhỉ?”

“Đúng vậy, ta cũng thấy giá cả của nàng ấy quá rẻ, chỉ bằng giá vốn thôi.” Sở Hà lẩm bẩm: “Chờ đến khi nàng ấy hoàn thành hết đơn đặt hàng trong sân, ta còn muốn tìm nàng ấy đặt riêng hai cái nữa.”

Kỷ Bá Tể im lặng nghe, mặt lạnh tanh, bước thẳng về phía Chú Khí Viện.

Vì Minh Ý là nữ nhi, xung quanh xưởng rèn đều được Tần Thượng Vũ bố trí trận pháp nguyên lực, không cho phép các đệ tử tự ý đi lại. Những người mong ngóng thần khí của mình được hoàn thành sớm chỉ đành treo cổ hóng hớt bên ngoài bức tường, lòng nóng như lửa đốt.

Minh Ý không còn mặc những bộ váy lụa mỏng manh như trước, mà chỉ khoác lên mình chiếc áo bào màu xanh nhạt, tóc búi cao, bớt đi vài phần vẻ quyến rũ, thêm vào vài phần anh khí. Nàng chăm chú mài giũa một bộ phận, bề mặt thô ráp ban đầu được lớp nguyên lực màu vàng đất của nàng quét qua, lập tức trở nên sáng bóng như gương.

Tiếng khen ngợi vang vọng từ trên tường thành.

Kỷ Bá Tể đứng ở cửa Chú Khí Viện, nhàn nhã nói: “Ta đến lấy đồ.”

Minh Ý ngẩng đầu mỉm cười, vừa vặn đặt bộ phận cuối cùng đã được mài nhẵn vào rãnh thần khí bên cạnh, sau đó nhấc toàn bộ thần khí lên và ném cho hắn.

Nhìn qua có vẻ nặng nề, nhưng khi ở trên không trung lại bay lượn nhẹ nhàng, rơi vào lòng bàn tay hắn, mang theo linh khí.

“Nó không có tên, đại nhân tự đặt tên là được.” Nàng nói: “Từ nay về sau, đây sẽ là thần khí của ngài.”

Cái mà Tôn Liêu tìm nàng làm trước đây, nàng không quá dốc lòng, hiện tại cái này để xứng đáng với giá tiền của nó, Minh Ý đã dày công cải tiến trong bảy ngày, thành quả khá ưng ý, nàng nghĩ Kỷ Bá Tể cũng sẽ rất hài lòng.

Tuy nhiên, người ở cửa chỉ nhìn lướt qua, sau đó thu vào kinh mạch: “Thứ này chỉ dùng được khi Đại hội Lục Thành diễn ra.”

Minh Ý nhướn mày: “Bình thường đại nhân không luyện tập sao?”

“Luyện nó để làm gì.” Hắn cười khẩy, “Dùng thần khí để tăng cường nguyên lực của bản thân, vậy nếu một ngày nào đó không còn thần khí, chẳng phải sẽ không thích ứng được sao.”

Cả hai đều không thích dựa dẫm vào sức mạnh bên ngoài, đều cho rằng trên đời này chỉ có bản thân mình mới đáng tin cậy.

Minh Ý có thể hiểu, nhưng: “Cuộc thi ở Thần Khí Đường không chỉ so sánh sức mạnh của thần khí mà còn đánh giá khả năng sử dụng thành thạo của con người. Thành Triều Dương luôn cử chú khí sư ra thi đấu, nhưng thành Mộ Tinh không có chú khí sư, vốn đã yếu thế. Nếu đại nhân không luyện tập nhiều, thì việc đúc thần khí cũng không cần thiết.”

“Vốn dĩ đã không cần đúc.” Ánh mắt lạnh nhạt: “Ít nhất đối với ta, không cần thiết.”

Thế thì rõ là đến kiếm chuyện ha.

Từ khi nàng vào Nguyên Sĩ Viện đến nay đã được bảy ngày, trong bảy ngày đó không thấy hắn đến, Minh Ý còn tưởng rằng họ đã buông tha cho nhau, ai ngờ vừa gặp lại, hắn vẫn muốn gây sự với nàng cho được.

Với sức mạnh của hắn, quả thật có thể coi thường những người dựa vào thần khí để tăng cường nguyên lực, nhưng nếu ngay cả cửa ải Thần Khí Đường trong Đại hội Lục Thành cũng không coi trọng, thì thành Mộ Tinh khó mà chen chân vào thượng tam thành.

Lười tranh cãi với hắn, Minh Ý tiếp tục chọn khuôn đúc thâng khí tiếp theo và bắt tay vào làm.

Kỷ Bá Tể vẫn có chút tiếng nói trong Nguyên Sĩ Viện, thái độ của hắn đối với Minh Ý khó tránh khỏi việc nhiều người hùa theo, thêm vào việc Minh Ý là nữ tử, riêng việc được đối xử ngang hàng với họ, đã khiến lòng người khó chịu, vì vậy sau khi Kỷ Bá Tể rời đi, nhiều người đến lấy thần khí đều cố ý khiêu khích và gây khó dễ.

“Cái này, uy lực tầm thường, có ích gì?”

“Ngươi mang về đúc lại, ta không thích.”

Tu Vân ở bên cạnh giúp đỡ cũng tức giận đến mức thở hắt ra: “Hôm trước đến đặt thần khí, các ngươi đều gật đầu đồng ý, giờ đúc ra rồi lại không thích?”

Vài đệ tử nhăn mày: “Không thích là không thích, đúc lại đi.”

“Các ngươi…” Tu Vân muốn tiến lên tranh luận, nhưng Minh Ý đã kéo tay nàng lại.

“Hình như các vị chưa hiểu rõ lắm.” Nàng đứng trước bệ đúc, dáng người thanh tao như ngọc, mày kiếm như dao: “Thứ gọi là thần khí này, ta muốn đúc cho ai thì đúc, chứ không phải đúc ra bắt buộc các vị phải nhận. Nếu các vị không thích, vậy thì ném vào lò nung rồi đừng đến đòi nữa, đằng sau còn nhiều người xếp hàng chờ đợi.”

Như để đáp lời nàng, mấy tên đệ tử đang đu trên tường viện bên ngoài lập tức reo hò: “Đúc cho ta trước!”

“Khối sắt nhẹ này của hắn không tệ, ném vào lò nung rồi đúc cho ta một thanh kiếm.”

Minh Ý giơ tay, hai thanh thần khí đã giao cho trước kia liền bay khỏi tay họ, rơi xuống bệ đúc.

Hai gã đệ tử kia hoảng hốt, không hiểu ra sao nhìn tay mình. Chỉ là một nữ tử, sao có thể dễ dàng cướp đồ từ tay họ như vậy?

Chắc là do họ không cầm chặt, nhất định là vậy.

Mở to bàn tay, hai gã đệ tử có chút không cam tâm: “Tần sư trưởng đã dặn dò, bảo ngươi đúc cho chúng ta mỗi người một thanh thần khí.”

“Ta đến đây là do Tần sư trưởng của các vị cầu xin, chứ không phải ta bám víu vào cổng lớn của Nguyên Sĩ Viện mà đòi vào.” Minh Ý mỉm cười, nụ cười không hề chạm đến đáy mắt: “Ta đang giúp các vị, chứ không hề nợ Tần sư trưởng của các vị điều gì, lấy ông ấy ra để áp chế ta cũng vô dụng. Hai người đã không thích thần khí ta đúc, vậy thì đi tìm người giỏi hơn.”

Nói xong, hai thanh thần khí đã được đúc theo nguyên lực của họ lập tức rơi vào lò nung.

Hai gã đệ tử cũng không ngờ Minh Ý lại cứng rắn như vậy, muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn thần khí của mình tan chảy thành sắt mềm, chưa kịp lên tiếng, cánh cửa trước mặt đã “ầm” một tiếng đóng sập lại.

Minh Ý khẽ nhổ nước bọt, quay đầu lại, lại đối diện với đôi mắt sáng ngời đến kinh ngạc của Tu Vân.

“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Nàng cúi đầu nhìn bản thân.

Tu Vân lao tới ôm chầm lấy nàng, thốt lên từ tận đáy lòng: “Ngươi lợi hại quá!”

Trước đây, nữ tử muốn vào Nguyên Sĩ Viện chỉ có một con đường duy nhất, đó là trở thành các cô nương Hoa Phượng Vĩ, để đám nam nhân này tùy ý lựa chọn. Nhưng Minh Ý hiện tại đã đi một con đường thứ hai, và hướng đi này hoàn toàn không cần phải nịnh hót những kẻ này, thật là hả hê!

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Hình dưới đây là gì? (29 ký tự, viết cách, viết hoa theo đúng cách thức tên gọi, có dấu)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.