—
Mặc kệ đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Vài người bắt đầu ăn uống, đến cả Phù Việt cũng bị kéo lên bàn cùng nhau cụng ly. Đang vui vẻ trò chuyện, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Tư Đồ Lĩnh như đã dự đoán từ trước, cười híp mắt nhìn Phù Việt nói: “Mở cửa đi, rồi nhớ mang tiền thua cá cược đến cho ta.”
Trước đó hai người bọn họ đã cá cược xem Kỷ Bá Tể có đến phủ Tư Đồ đón Minh Ý hay không, Phù Việt nghĩ mình đã thắng chắc, không ngờ đến nước này mà vẫn bị lật kèo.
Nửa tin nửa ngờ đi ra mở cửa, ánh sáng rọi ra ngoài, đúng là khuôn mặt tuấn tú rắn rỏi của Kỷ Bá Tể.
“Đại nhân có gì sai khiến?”
Kỷ Bá Tể cụp mắt, giọng nói có phần cứng nhắc: “Ta đến gặp một người.”
Chưa đợi Phù Việt từ chối, hắn lại nói thêm: “Lúc nãy ta đi theo xe ngựa của nàng đến đây, nhìn thấy nàng đã vào cửa.”
Phù Việt im lặng, nhường đường.
Tư Đồ Lĩnh vừa nhìn thấy hắn đã cười nói: “Hiếm có dịp đại nhân trong vài ngày lại đến phủ ta hai lần, người ngoài nhìn vào còn tưởng là chúng ta thân thiết lắm.”
Không đi đến chỗ Phù Việt dẫn, Kỷ Bá Tể tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh Minh Ý, nhàn nhạt nói: “Dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của Ý nhi, đến đây thường xuyên cũng là chuyện đương nhiên.”
Thôi giùm, có việc thì tìm Minh Ý, không việc thì tìm Ý nhi.
Minh Ý đưa tay về phía Tu Vân, nàng hiểu ý, lập tức lấy ra thỏi vàng mà Xà Thiên Lân đưa cho.
“Khi ở phủ đại nhân, đại nhân thường hay thưởng cho ta, nhưng những phần thưởng đó là do ta dựa vào bản lĩnh kiếm được, nên sẽ không trả lại cho đại nhân.” Minh Ý đặt thỏi vàng trước mặt hắn: “Còn thỏi này, ta đã tính toán rồi, tiền ăn uống sinh hoạt ở phủ đại nhân, cộng lại vừa đủ, trả lại cho ngài, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Kỷ Bá Tể vốn dĩ đến đây là để giải thích về hiểu lầm của mình, mong nàng sẽ thoải mái hơn, nhưng nhìn xuống thỏi vàng trước mặt thì hắn mới nhận ra, hình như ở đây chỉ có hắn là khó chịu thôi.
“Tại sao?” Hắn thấp giọng hỏi: “Lẽ nào ta không được phép phạm lỗi sao, một lần sai lầm thì không thể sửa?”
Minh Ý nhướn mày, không ngờ hắn cũng chịu nhận sai, lòng nàng thả lỏng một chút rồi mỉm cười: “Đại nhân thích dung mạo xinh đẹp của ta, ta tham mê tiền tài của đại nhân. Vốn dĩ là giao dịch công bằng, giao dịch không thể tiếp tục thì đương nhiên phải chấm dứt.”
Hắn ngước mắt, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào mắt nàng: “Đối với nàng, ta chỉ là một chỗ để giao dịch?”
Rời tầm mắt khỏi người hắn, Minh Ý cong môi: “Đại nhân thích những nữ tử dịu dàng mềm yếu, thế nhưng ta không phải, ta của trước đây đều là diễn mà ra, đại nhân cũng nhìn thấu, hà cớ gì phải luyến tiếc. Hơn nữa, người ta thích, trong lòng chỉ có thể có một mình ta, không được nạp thiếp, không uống rượu hoa, không trêu hoa ghẹo nguyệt trên phố, biết yêu thương che chở ta, tin tưởng ta vô điều kiện… Những điều này, đại nhân có thể làm được ư?”
Chỉ riêng việc không nạp thiếp cũng đã là điều vô lý ở Thanh Vân Giới, nói chi đến đấng nam nhi cao quý, ngay cả một gia đình quý tộc bình thường cũng có tam thê tứ thiếp, càng đừng nói đến những điều như không uống rượu, không trêu hoa, tin tưởng vô điều kiện… Cả hắn và nàng, đều không phải là những người dễ dàng tin tưởng người khác.
Kỷ Bá Tể hiểu rõ điều đó, hắn và nàng, chỉ có thể dừng lại ở mức độ giao dịch.
Cũng tốt, hắn thích những thứ đơn giản ít rắc rối, nhưng nghĩ sao cũng không vui nổi.
“Trước đây đã nói chuyện với đại nhân rồi, đại nhân thay ta chăm sóc Nhị Thập Thất, ta sẽ mang theo tất cả bí mật của đại nhân xuống mồ, ta sẽ không nuốt lời, mong đại nhân cũng giữ lời hứa.” Nàng nghiêng người cúi chào hắn.
Động tác chắp tay là cách hành lễ của nam giới, không hề mềm mại, nhưng cũng không hề tỏ ra thấp kém. Minh Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kỷ Bá Tể, trong nụ cười không có sự cầu xin hay quyến rũ, chỉ thanh thản tự nhiên như cơn gió thổi đến từ thành Triều Dương.
Kỷ Bá Tể thu hồi ánh mắt, gật đầu nhàn nhạt: “Ta biết rồi.”
Hắn vốn không bao giờ cưỡng ép ai, nàng cảm thấy không muốn ở cạnh hắn nữa, vậy thì thôi, hắn cũng không giận.
Không tức giận, không tức giận, tức giận sinh bệnh chẳng ai hay, chỉ là tiểu cô nương, chuyện nhỏ.
Kỷ Bá Tể bước ra ngoài leo lên xe thú, vừa nhấc chân liềnmột đạp đạp gãy luôn trục của xe thú.
Cơn tức giận ngùn ngụt! Đời này làm sao lại có kiểu nữ nhi như thế bày chứ? Hống hách, ngang ngược, thật sự nghĩ rằng có chút tài nghệ là có thể yên ổn sống trên đời sao? Nếu trước đây không phải có hắn âm thầm bảo vệ, cái viện của nàng sớm đã bị đám người đến cửa khiêu chiến đạp phẳng rồi!
Lại còn gì mà chỉ ham mê tiền tài của hắn, không lẽ hắn không có nhan sắc hay sao?
Bao nhiêu cô nương chen lấn muốn được gần gũi hắn, chỉ có nàng, được lợi còn bày đặt. Tuy hắn cũng có lúc lợi dụng nàng, nhưng lúc nào cũng bảo vệ mạng sống của nàng, nàng tưởng những việc đó dễ dàng lắm sao?
Hắn là đấu giả lợi hại nhất ở thành Mộ Tinh! Là người sẽ đưa thành Mộ Tinh lên thượng tam thành! Cẩn thận một chút thì sao! Hắn giết người nhiều như vậy, biết đâu có kẻ nào đó tìm mọi cách muốn giết hắn! Nàng hành xử có nhiều điều đáng ngờ, hắn nghi ngờ một chút thì sao! Nàng tự mình cũng không biết thành thật! So với Tư Đồ Lĩnh, hắn mới là người đáng tin cậy hơn!
Bám vào vách xe thở ra một ngụm tức giận, Kỷ Bá Tể lấy lại vẻ bình thản, tao nhã bước vào xe. Không vội, chỉ là Nguyên Sĩ Viện thôi mà, thời gian còn dài, nàng sẽ có lúc phải nếm trải cay đắng, đến lúc đó còn chẳng phải sẽ đến cầu xin hắn sao.
Cỗ xe thú khởi hành, Bất Hưu thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đại nhân đã nguôi giận. Nào ngờ khi xe rẽ cua, chiếc xe dày cộp bỗng lại “rắc” một tiếng gãy thêm một thanh xà ngang.
Bất Hưu: “…”
Chưa bao giờ thấy đại nhân tức giận đến thế, đại nhân luôn là người điềm tĩnh, đặt mọi chuyện ngoài việc trả thù sang một bên, không hỉ không bi, có lúc họ còn tưởng đại nhân sắp thành tiên thành Phật.
Chỉ mới nửa năm nay, đại nhân bỗng dưng có dáng vẻ của người thường, ngay cả tức giận thì cũng… cũng khá đáng yêu.
Nhịn cười, Bất Hưu đánh xe vào cửa sau phủ.
“Minh tỷ tỷ, nếu không gặp được người như tỷ nói, tỷ sẽ không xuất giá sao?” Uống rượu đến nửa chừng, Tư Đồ Lĩnh bỗng chớp mắt hỏi nàng.
Minh Ý hơi say khướt, nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Gặp được cũng không lấy.”
“Hả?”
“Cũng không phải cứ gả đi mới sống được, ta có việc riêng phải làm.” Uống cạn chén rượu còn sót lại, Minh Ý đứng dậy, lắc lư khoác vai Tu Vân, khẽ ấn lên trán nàng một cái: “Chuyện cùng ý trung nhân chung thuyền vượt biển tình yêu, cứ để mấy tiểu cô nương lo là được.”
Như bị nói trúng tim đen, mặt Tu Vân bỗng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ý trung nhân gì chứ, ta không, không có.”
Minh Ý bật cười, véo má nàng ấy: “Nếu không có trở ngại nào khác, thì có ý trung nhân là có, đừng giấu giếm. Trên đời này có nhiều người muốn giấu cũng không được.”
Nàng bước đi lảo đảo, Tu Vân vội vã đỡ lấy, cũng chẳng màng đến chuyện ý trung nhân gì nữa, chỉ quay đầu nói với Tư Đồ Lĩnh: “Ta đưa nàng ấy đi nghỉ ngơi trước, mai còn phải dọn nhà.”
“Được.” Tư Đồ Lĩnh gật đầu, tiễn hai người đi về phía nhà khách.
Phù Việt đứng bên cạnh anh, khẽ nói: “Lời nói của Minh cô nương có lý.”
Tư Đồ Lĩnh cười cúi đầu: “Cũng không hẳn, biết rõ đối phương không thích mình, thì dù là ý trung nhân cũng chỉ có thể giấu giếm, bằng không, ngay cả bằng hữu cũng không làm được, đúng không?”