Nhập Thanh Vân

Chương 111: U tôn giáng quý¹




¹Là một thành ngữ, có nghĩa là hạ thấp địa vị của mình, hành xử khiêm tốn.

“Ừ.” Sở Hà gật đầu: “Tuổi còn trẻ, huấn luyện ít, nhưng nguyên lực lại mạnh như vậy. Thật sự khiến người ta chán ghét.”

“Ý của ta không phải vậy.” La Kiêu Dương chống nạnh: “Ai ghen tị với hắn chứ? Ta đang nói về con người đó, con người! Lạnh nhạt vô cùng, không thể hòa hợp! Trước đây trên sa trường hắn đả thương ta, một câu cũng không nói đã bỏ đi!”

Phàn Diệu cười nói: “Nếu hắn ngồi xuống quan tâm ngươi, chẳng phải ngươi càng khó chịu hơn sao?”

“Nói thì nói như vậy, ta cảm thấy hắn nhạt nhẽo.” La Kiêu Dương lầm bầm, quay đầu nhìn về phía Minh Ý. “May mắn là ngươi đã rời khỏi hắn. Một cô nương tốt như ngươi, hắn thực sự không xứng.”

Xung quanh nhất thời yên tĩnh. Đúng lúc Minh Ý đang ở bên kia ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn về hướng giọng nói của hắn. 

“Sao vậy? Ta nói sai sao?” La Kiêu Dương hất cằm lên. “Ngày mai ta sẽ dọn đến ở sân trống cạnh Chú Khí Viện, có ta bảo vệ thì hắn chẳng cần làm gì cả…” 

“Ngươi trông coi cái gì?” Giọng nói thân thiện của Kỷ Bá Tể vang lên sau lưng.

La Kiêu Dương da đầu tê dại, lập tức lăn người xuống đất quay lại phía sau, làm tư thế phòng thủ, tức giận nói: “Sao ngươi đi mà không phát ra tiếng động thế!” 

Kỷ Bá Tể lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Là một đấu sĩ thượng đẳng, nếu hành động còn bị người khác phát hiện, chi bằng về nhà nuôi heo đi.”

La Kiêu Dương hừ một tiếng, chột dạ nói: “Huấn luyện của chúng ta hôm nay đã kết thúc rồi, ở đây nói chuyện phiếm ngươi cũng muốn quản hả?”

“Giữa năm thành Phi Hoa sẽ tổ chức hội phẩm trà, sư trưởng có ý muốn chúng ta đi học hỏi thêm kinh nghiệm.” Kỷ Bá Tể cười khẩy: “Ở Đại hội phẩm trà không so năng lực cá nhân, mà xem xét sự phối hợp của cả đội. Nhìn vào các vị hiện giờ, không thể tránh khỏi sẽ kéo chân ta, vì vậy ta yêu cầu các vị luyện thêm hai giờ.”

“Ngươi là ai, ngươi bảo chúng ta luyện thêm là——” La Kiêu Dương tức giận nhảy dựng lên, nhưng bị Sở Hà tát một cái giữ lại.

“Lời hắn nói có đạo lý, hội phẩm trà ở thành Phi Hoa mặc dù không phải là trận so tài chính thức, nhưng cũng có người từ sáu thành tham gia. Kinh nghiệm thực chiến của chúng ta còn ít, vừa lúc đi rèn luyện một phen. Để không làm mất mặt thành Mộ Tinh, việc luyện thêm là cần thiết.” Sở Hà đứng dậy, kéo theo cả Phàn Diệu đi: “Đi.”

La Kiêu Dương miễn cưỡng đi theo, không quên quay đầu nói với Minh Ý: “Bọn ta sẽ quay lại sau.”

Minh Ý thấy người này tính cách hoạt bát thú vị, tốt hơn nhiều so với những người u ám trong đội cũ của nàng, có hắn trong đội chắc chắn sẽ không nhàm chán, khẽ bật cười.

Tuy nhiên, nụ cười này rơi vào mắt Kỷ Bá Tể, nó lại mang một ý nghĩa khác.

Mặc dù đã nói là không còn liên quan gì nữa, mặc dù đã nói từ nay về sau nàng tự do muốn làm gì thì làm, nhưng việc cười với người nam nhân khác trước mặt hắn có phải là đang khiêu khích hay không?

Khẽ nhếch mép, Kỷ Bá Tể bước vào sa trường.

Vậy là, ngày hôm đó từ chiều tối đến đêm khuya, La Kiêu Dương đã được rèn một phen từ trong ra ngoài, thậm chí đến khi ngã xuống còn không đủ sức để nôn ra máu.

Người bên cạnh còn ân cần ngồi xuống, dịu dàng hỏi hắn: “Không sao chứ? Còn đứng dậy nổi không?”

La Kiêu Dương: “…”

Phàn Diệu nói đúng, được Kỷ Bá Tể quan tâm một câu thì càng thấy khó chịu hơn.

Nhìn thấy Kỷ Bá Tể còn muốn luyện thêm, Phàn Diệu vội nghĩ ra kế, nói với hắn: “Đã muộn rồi, đại nhân hồi phủ cũng khá xa nhỉ? Hay là hãy nghỉ lại trong Nguyên Sĩ Viện, sáng mai bọn ta sẽ đến.”

La Kiêu Dương nghe mà trợn trắng mắt, Kỷ Bá Tể là một kẻ điên, hễ đã hăng say là không thể nào dừng lại được, cho dù nói vậy, hắn cũng không thể nào ––

“Được.” Thu tay lại, Kỷ Bá Tể miễn cưỡng nói: “Thời gian đến hội phẩm trà không còn nhiều, thỉnh các vị ngày mai đến vào lúc hừng đông.”

La Kiêu Dương ngơ ngác, được người ta đỡ dậy và đi ra ngoài còn có chút không dám tin: “Hắn cứ thế mà tha cho chúng ta rồi sao? Tại sao?”

Phàn Diệu cắn răng cười: “Với cái đầu óc này của ngươi, bớt nói chuyện là tốt rồi.”

Ba người cùng đi đưa Kỷ Bá Tể đến trước cửa sân trống, Kỷ Bá Tể nghe thấy tiếng chú khí bên cạnh, nhíu mày thật chặt: “Nơi này ồn ào quá.”

Ghét ồn ào thì đổi chỗ–– La Kiêu Dương định nói vậy, nhưng Sở Hà bên cạnh như biết hắn muốn nói gì, lập tức bịt miệng hắn lại. Phàn Diệu liền nói tiếp: “Nơi này tuy hơi ồn ào nhưng lại gần sa trường, thuận tiện cho việc huấn luyện, thỉnh đại nhân tạm bợ một hai ngày.”

“Được rồi.” Ký Bá Tể ra vẻ u tôn giáng quý, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, mang theo mấy bao hành lý lớn không biết đã thu dọn xong từ lúc nào, bước vào cửa lớn của sân đó.

Vậy là, sáng hôm sau Minh Ý vừa mở cửa, đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ló ra từ cánh cửa đối diện.

Mình Ý nhếch mép, chắp tay chào hắn, sau đó quay đầu đi lấy thức ăn.

Thức ăn ở Nguyên Sĩ Viện chẳng ra làm sao, may mà tay nghề của Tu Vân không tồi, nàng chỉ cần đi sang trù phòng lấy thêm chút thịt cá tươi ngon, là có thể có một bữa trưa ngon miệng.

Chỉ là, vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt của Kỷ Bá Tể cũng có ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng, Minh Ý suốt dọc đường đều suy nghĩ, người vốn quen hưởng thụ như vậy sao lại đến ở Nguyên Sĩ Viện, chẳng lẽ bỏ mặc toàn bộ cơ thiếp trong phủ? Biết đâu người ta còn đang thắp đèn lồng đứng trước cửa nhà đợi cơ đấy. Mà cho dù không đợi, hắn cũng không thể nào ăn quen thức ăn trong viện này được.

Không cần nói nhiều, rõ ràng Minh Ý rất là hiểu hắn, lời này vừa nghĩ xong, lúc lấy đồ quay về viện đã thấy một thỏi vàng to lớn nằm gọn trong lòng bàn tay Tu Vân. 

“Sau này làm phiền rồi.” Kỷ Bá Tể lịch sự gật đầu.

Mắt Tu Vân sáng rỡ, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên: “Đại nhân cứ đi làm việc, buổi trưa đến dùng bữa là được!”

Minh Ý: “…”

Kỷ Bá Tể gật đầu với Tu Vân, sau đó đi ra ngoài, khi đi ngang qua nàng cũng không thèm nhìn nàng một cái, đó gọi là một người quang minh chính đại tâm trí hoàn toàn không bị xao nhãng. Khiến cho nàng cảm thấy tự mình đa tình, người này không phải cố ý tiếp cận nàng, mà thực sự chỉ muốn ăn ngon hơn.

Nhưng, sau khi bình tĩnh nàng lại suy nghĩ, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy. Nếu Kỷ Bá Tể không thích nàng, hắn đã có hàng ngàn cách để né tránh, vậy mà lại cố tình xuất hiện trước mặt nàng, đây không phải có ý đồ riêng thì là gì?

Tu Vân nha đầu ngốc này, còn vui vẻ hớn hở chạy đến trước mặt nàng đưa vàng cho nàng: “Mua bán này hời thật đấy, dùng nguyên liệu của Nguyên Sĩ Viện để nấu ăn, một tháng là có thể kiếm được một thỏi vàng to như thế này!”

Nghe vậy cũng khá hời, Minh Ý trầm mặc một lúc, vỗ vai Tu Vân: “Tích góp lại, chúng ta sẽ sớm đến được thành Phi Hoa thôi.”

Mắt sáng rỡ, Tu Vân quay một vòng tại chỗ, hớn hở nói: “Tốt thôi!”

Biểu cảm của nàng thực sự quá sinh động, khiến người ta nhìn vào cũng không nhịn được mà vui lây. Minh Ý cười trêu: “Cái gì tốt? Muốn gặp lại Trịnh Thiều à?”

“Không, không phải.” Tu cô nương trước mặt lập tức đỏ mặt: “Ta không có, ta chỉ nói là hoa ở thành Phi Hoa đẹp, chúng ta đi ngắm cũng tốt!”

“Ồ? Ta không tin.”

“Thật mà, thật đó.” Nàng túm lấy vạt áo của Minh Ý, vội vàng đến mức cổ cũng đỏ thành một mảng, mắt long lanh, lại mang theo vẻ chột dạ.

Tâm tư của thiếu nữ rõ như ban ngày, đáng yêu vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.