Nhập Thanh Vân

Chương 112: Người trong lòng không đáng giá




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Sống mười chín năm, Minh Ý chưa từng nếm trải hương vị ái tình. Dù sao, nàng cũng được nuôi dưỡng như một nam nhi, không thể thích những nam nhi khác. Những nữ nhi khác ư… Mặc dù cũng thấy bọn họ xinh đẹp, nhưng nói về động lòng, thì cũng chưa từng có.

Vì vậy, dáng vẻ của Tu Vân khiến nàng có chút tò mò.

Thật sự sẽ có người vì người mình thương mà không màng tất cả?

Nam nhân đầu tiên mà nàng tìm đã dạy cho nàng cái gọi là người trong lòng, dường như chỉ là đối tượng bầu bạn và hoan ái khi rảnh rỗi. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì còn tốt, nhưng nếu có, thì họ có thể bị bỏ rơi hoặc thay thế bất cứ lúc nào, không thể coi là trân quý. Nàng cũng chưa bao giờ thấy Kỷ Bá Tể nhìn mình với ánh mắt như Tu Vân.

Vuốt cằm nghĩ nghĩ, Minh Ý cảm thấy có lẽ do bản thân chọn sai người, đợi đến thành Phi Hoa rồi tìm một người khác thử xem.

Không để ý, ý nghĩ này bật ra khỏi miệng.

Tu Vân trợn tròn mắt nhìn nàng, rồi vội vàng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy: “Ngươi, ngươi là người của Kỷ bá Tể, dù đã chia tay, nhưng nữ tử Thanh Vân Giới chúng ta coi trọng tòng nhất nhi chung¹, cho dù bị hưu khí² cũng không thể nhị giá³, huống hồ gì ngươi còn…”

¹Trung thành cho tới chết, nghĩa là lệnh cấm của Nho giáo đối với việc tái hôn với góa phụ.

²Ruồng bỏ, ly hôn.

³Tái hôn.

“Ta không biết quy củ của nữ tử Thanh Vân Giới.” Thấy nàng đã nghe thấy, Minh Ý đơn giản nói thẳng, “Vì vậy cũng không định tuân theo.”

Dù sao cũng chỉ có chút thời gian này, đương nhiên là làm gì vui vẻ thì làm chứ.

Tu Vân bị vẻ mặt đương nhiên của nàng làm cho choáng váng, mãi hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Thanh Vân Giới đặt ra vô số quy tắc hà khắc cho nữ tử, nữ tử không thể học đấu thuật, không thể có nguyên lực, không thể kinh thương, không thể làm quan, không thể nhị giá, không thể không phụng dưỡng cha mẹ chồng, không thể không mang thai… Bọn họ lớn lên dưới sự áp đặt của những quy củ này từ nhỏ, nên thực ra đã quen rồi.

Nhưng không nghĩ tới sẽ có người ngang nhiên không tuân theo quy củ.

Càng chết hơn nữa là, nàng lại thấy Minh Ý như vậy rất tốt.

Thật quá ly kinh bạn đạo⁴ rồi, không ổn, không ổn.

⁴Tách khỏi các thông lệ đã được đặt ra.

Lắc đầu, Tu Vân cố gắng kéo suy nghĩ của mình về, lắp bắp nói: “Ta đi chuẩn bị bữa trưa.”

Nói xong, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Minh Ý buồn cười nhìn theo bóng lưng của nàng, cười cười một lúc lại lo lắng —— lát nữa phải ăn trưa cùng Kỷ Bá Tể sao?

Trước kia nàng cảm thấy hắn tú sắc khả xan⁵, nhưng lâu như vậy, nàng đều đã chán rồi, cộng thêm những điều khó chịu trước đó, nên không muốn gặp hắn lắm.

⁵Người đẹp như hoa, nhìn ngắm có thể no mắt: miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ xinh đẹp, rạng rỡ đến mức chỉ cần nhìn ngắm cũng có thể cảm nhận được sự thỏa mãn như được no nê.

Tuy nhiên, người sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, chưa đến giờ ăn trưa, Tần Thượng Vũ đã triệu tập nàng đến sa trường.

“Vòng Thần Khí Đường của Đại hội Lục Thành, vì không có chú khí sư, nên chưa từng giáo tập qua.” Tần Thượng Vũ nhìn nàng một cách trìu mến, “Hôm nay đúng lúc mọi người đều có mặt, con thay thế vị trí trống đó, giúp họ huấn luyện một trận.”

Nhìn sa trường mênh mông vô bờ, chỉ cần nhìn thôi là đã khiến trong đầu nàng hiện ra rất nhiều hồi ức chiến đấu trước đây, thật khó chịu. Minh Ý không vui lắm, đảo mắt nổ lực suy nghĩ tìm cách từ chối.

Kết quả Tần Thượng Vũ nói: “Giúp luyện một trận mười vạn bối tệ, lát nữa sẽ có người đưa đến Chú Khí Viện.”

…Thèm nhớ cái đống hồi ức gì gì đó nữa, sống là phải nhìn về phía trước.

Minh Ý xắn tay áo lên và đứng vào vị trí trống phía sau bên trái Kỷ Bá Tể: “Nói bối tệ thì ngài khách sáo rồi, thật ngại quá —— bảo họ mang trở lại vào buổi tối, lúc đó Tu Vân mới rảnh.”

Tần Thượng Vũ mắt mang ý cười, vẫy tay ra hiệu cho xung quanh.

Minh Vực màu tím rơi xuống sa trường, bên trong Minh Vực sử dụng nguyên lực mô phỏng thời tiết và gió của thành Trục Nguyệt.

Kỳ Đại hội Lục Thành tiếp theo sẽ được tổ chức tại thành Trục Nguyệt, thành Trục Nguyệt có sương mù dày đặc, cách một trượng không phân biệt được người ngựa, du khách thường bị lạc đường, vì vậy họ thường sử dụng mặt trăng để xác định phương hướng.

Vòng Thần Khí Đường tỉ thí trong hoàn cảnh như vậy, không chỉ kiểm tra sức mạnh của thần khí, mà còn cả sự nhạy bén với môi trường và khả năng phán đoán hướng của kẻ thù, gặp phải sự cố đột xuất, còn phải kiểm tra khả năng sinh tồn của con người.

Tần Thượng Vũ đây là dạy thì thôi, một khi đã dạy thì tạo ra hoàn cảnh khó khăn nhất, sương mù cuộn lên khiến trước mắt bọn họ như bị che kín bởi tấm vải trắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đồng đội bên cạnh.

“Đây là cái quái gì vậy.” La Kiều Dương đứng bên phải Minh Ý, lầm bầm không hài lòng, “Cái gì cũng không nhìn thấy thì đánh nhau thế nào… “

Vừa dứt lời, một đạo nguyên lực chuẩn xác mang theo kim độc nhọn như chớp lao đến trước cổ họng hắn.

“Cẩn thận!” Minh Ý phản ứng cực nhanh, kéo hắn kịp thời né tránh, sau đó cau mày thấp giọng quở trách hắn: “Ai bảo ngươi nói chuyện? Nơi này dựa vào nghe tiếng để phân biệt vị trí, ai lên tiếng thì người đó thành bia đạn sống.”

La Kiều Dương ngớ ra một lúc, theo bản năng muốn xin lỗi, nhưng khi nhận ra, hắn kinh ngạc nhìn Minh Ý một cái.

Sao nàng biết mọi thứ vậy?

Minh Ý tỉnh táo lại, tự biết mình đã thất thố, vội dùng “Tinh Hà Lạc Nhật chọc chọc vào lưng Kỷ Bá Tể, ra hiệu cho hắn di chuyển trước.

Kỷ Bá Tể không nói gì, thuận tay nắm lấy cổ tay nàng.

Lòng bàn tay ấm áp, khiến nàng giật mình, vừa định hất ra, thì nghe hắn nhẹ giọng nói: “Cùng nhau nắm tay, đừng để ai bị bỏ lại.”

À, hóa ra là vì đại cuộc.

Minh Ý nhịn, đưa tay ra định kéo Phàn Diệu và Sở Hà ở phía sau, nhưng sờ mãi mới phát hiện ra bọn họ đã nắm tay nhau thành một hàng, treo trên tay trái của Kỷ Bá Tể.

Vị trí bị bại lộ, những đòn tấn công liên tiếp ập đến, mấy người không kịp quan tâm đến chuyện khác, nhanh chóng chạy về phía mặt trăng, đi tìm thần khí đã chôn trước đó.

Thần khí chôn cất trong lúc thi đấu không chỉ do chú khí sư nhà mình đúc, mà mỗi thành trì đều sẽ chôn nhiều loại khác nhau. Tìm được cái gì, có biết sử dụng hay không đều phụ thuộc vào may mắn.

Vì vậy, khi Phàn Diệu đào ra một chiếc cuốc sắt từ trong cát, Minh Ý không hề ngạc nhiên chút nào.

Nàng rút ra “Tinh Hà Lạc Nhật”, đặt nó xuống đất.

Kỷ Bá Tể và những người khác còn muốn tiếp tục tìm kiếm, nhìn thấy hành động của nàng, họ vội vàng vây quanh lại che chắn ánh sáng của vật đó cho nàng.

“Tinh Hà Lạc Nhật” vốn là một thần khí tấn công, nhưng không hiểu vì sao, lúc này đặt trên cát, nó lại đẩy lên một triều dương⁶ to bằng ngón tay cái, triều dương lắc lư, không hòa với thiên hà, sau một lúc thì nó rẽ về một hướng. Những ngôi sao còn lại, tốp năm tốp ba hoặc dù ít dù nhiều, đều tập trung về một hướng nhất định. 

⁶Mặt trời mới lên.

Minh Ý ra hiệu cho bọn họ: “Hướng có triều dương là nơi có thần khí hữu dụng, nơi có nhiều ngôi sao tập trung là nơi có thần khí kém hơn.”

Còn có tác dụng này sao?

Cuối cùng Kỷ Bá Tể cũng coi trọng nghề chú khí sư.

Thuật nghiệp⁷ có chuyên môn riêng, quả không sai, nếu chỉ dựa vào may mắn, họ thực sự khó vượt qua cửa ải này.

⁷Kỹ năng.

Thu lại “Tinh Hà Lạc Nhật”, Minh Ý dẫn họ chạy về phía trước.

Nói thật, việc được một nữ nhân dẫn đường không phải là chuyện vinh quang gì, Sở Hà và Phàn Diệu đều cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Tuy nhiên, hướng Minh Ý tìm kiếm thực sự quá chuẩn xác, chỉ cần chạy qua là đào được “Lôi Đình Vạn Quân”.

Phàn Diệu lau mặt, chắp tay chào Minh Ý.

Minh Ý không mấy quan tâm, nhìn thoáng qua “Tinh Hà Lạc Nhật” liền dẫn bọn họ đến vị trí của thần khí thượng đẳng tiếp theo. Nhưng lần này đào ra thứ họ chưa từng sử dụng, đặc thù của thành Triều Dương là “Hỏa Thụ Ngân Hoa”.

Nàng nhìn Kỷ Bá Tể, nghiêm túc ra hiệu cho hắn: “Cái này uy lực lớn, ngươi cầm lấy.”

Hắn cau mày: “Ta không biết sử dụng.”

Liếc nhìn hắn một cách ghét bỏ, Minh Ý kéo tay hắn đặt lên mở cơ quan của “Hỏa Thụ Ngân Hoa”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.